Chương 119
Mặt mũi Thẩm Nguyệt tái nhợt đi, Triệu thị lại nói: “Căn phòng này không thể ở lại được nữa, Ngọc Nghiên, mau đỡ công chúa tới phòng của ngươi nằm nghỉ tạm, ta sẽ đi mời đại phu!”
Ngọc Nghiên run rẩy đỡ Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu mới hoàn hồn được, một tay ôm bụng mình, không dám nhìn lên giường nữa, quay đầu theo Ngọc Nghiên đi ra ngoài.
Đôi môi nàng mất hết huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo đến đáng sợ.
Ngọc Nghiên sắp bật khóc đến nơi rồi: “Công chúa, người không thể gặp chuyện gì được! Tất cả là lỗi của nô tì, là nô tì sơ suất mới hại công chúa vấp ngã! Nếu công chúa có mệnh hệ gì, nô tì sẽ lấy cái chết để tạ tội!”
Bụng của Thẩm Nguyệt đã to vậy rồi, không chịu nổi kinh hãi, huống hồ là ngã một cái đau như thế.
Trán Thẩm Nguyệt rịn mồ hôi: “Không đáng ngại, chỉ thấy hơi đau bụng thôi”.
Ngọc Nghiên bụm miệng khóc không thành tiếng.
Nàng ta không dám nghĩ đến hậu quả, càng không dám nghĩ đống bấy nhầy trên giường rốt cuộc là gì, ai lại tàn nhẫn đến mức độ này, máu thịt mơ hồ nhét vào giường của công chúa!
Ban nãy nàng ta cũng nhìn rõ rồi, thứ dính đầy máu tươi đó còn lẫn cả ít lông vàng…
Ngọc Nghiên thực sự hi vọng nàng ta đã hoa mắt.
Đại phu nhanh chóng tới viện tử, bắt mạch cho Thẩm Nguyệt, không dám qua quýt: “Phu nhân động thai khí rồi…”
“Đại phu, ông nhất định phải cứu lấy đứa trẻ của công chúa! Đứa trẻ không thể gặp chuyện được!”, cảm xúc của Ngọc Nghiên vô cùng kích động.
Thẩm Nguyệt nắm lấy bàn tay của Ngọc Nghiên, mệt mỏi nói: “Ngươi đừng sốt ruột, nghe xem đại phu nói thế nào đã”.
Đại phu quệt mồ hôi trên trán: “Đúng là động thai khí, may mắn là không quá nghiêm trọng, nếu thai nhi lớn thêm vài tháng nữa chắc chắn sẽ sinh non”.
Đại phu dùng châm cứu để ổn định thai khí cho Thẩm Nguyệt trước, tốn khá nhiều thời gian.
Ban đầu sắc mặt của Thẩm Nguyệt rất nhợt nhạt, mồ hôi lạnh túa ra, sau này mới dần dần thả lỏng hơn.
Đại phu kê đơn thuốc rồi dặn dò thêm: “Phu nhân phải nằm trên giường quan sát vài ngày, trước khi ổn định hơn thì chớ xuống giường đi lại”.
Ngọc Nghiên gật đầu: “Được, được, cái gì cũng nghe đại phu hết!”
Khó khăn lắm tình hình của Thẩm Nguyệt mới ổn định hơn, Triệu thị tiễn đại phu ra ngoài rồi quay trở lại, nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi nói chuyện cùng công chúa một lát, những thứ khác không cần nghĩ nhiều”.
Ngọc Nghiên chịu đả kích lớn, định nói mà lại thôi.
Triệu thị im lặng trong thoáng chốc rồi nói: “Căn phòng kia để ta thu dọn, khi nào sạch sẽ rồi tính tiếp”.
Ngọc Nghiên uỳ rạp bên giường, nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người có cảm thấy đỡ hơn không…”
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lắc đầu, vỗ vỗ tay Ngọc Nghiên đầy an ủi.
Nàng rất mệt mỏi, không muốn nói câu nào, chỉ nhắm mắt mệt mỏi và choáng váng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt đã ngủ, trong lòng vẫn hoảng loạn bất an, đành quay về căn phòng của Thẩm Nguyệt.
Nàng ta bụm miệng run rẩy nhìn Triệu thị xử lý vật chết tanh tưởi trên giường, nàng ta không nhìn nhầm, thứ bê bết máu đó chính là con mèo trước đó không lâu còn tung tăng nhảy nhót.
Triệu thị lầm bầm: “Đúng là tạo nghiệt… Phải tàn nhẫn tới mức nào chứ… Ta vừa mới ra ngoài một lát, sao lại xảy ra chuyện thế này…”