Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 768

Sau khi vào trong, Tô Vũ còn nhìn Tần Như Lương đang đứng ngoài cửa ở bên kia một cái như khiêu khích rồi mới khép cửa lại.

Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt một lát, muốn vén khăn của nàng ra, nhưng Thẩm Nguyệt đã tránh né.

Tô Vũ nói: “Ta xin lỗi, hôm ấy ta không biết nặng nhẹ nên làm quá, giờ lại làm khó nàng”.

Thẩm Nguyệt đỏ tai: “Đã qua rồi, giờ còn nói làm gì, đâu có tác dụng?”

“Ta mang thuốc đến, chắc là sẽ có tác dụng”, Tô Vũ lấy thuốc ra đưa cho nàng: “Hôm nay thoa hai lần, đêm thoa một lần nữa, sáng mai sẽ tiêu tan”.

Thẩm Nguyệt nhìn thuốc trên tay hắn, không khách sáo mà nhận lấy.

Nàng còn đang rầu rĩ vì vết bầm không tan, Tô Vũ lại hiểu rõ nàng, đưa đến thứ nàng cần nhất.

Tô Vũ hơi chần chừ, nói: “Có cần ta thoa giúp không?”

Thẩm Nguyệt từ chối: “Không cần, lát nữa ta soi gương tự thoa”.

“Cũng được”, hắn nhấc chân định đi, nhưng ngừng lại ở cửa phòng: “Nàng có biết nên dùng cách nào thì dược hiệu sẽ phát huy nhanh nhất không?”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, mím môi không nói.

Tô Vũ nói: “Nếu chỉ thoa bình thường thì sẽ lâu hơn, tầm hai-ba ngày, khi nãy ta nói một ngày có thể tiêu tan là phải dùng cách đặc biệt để dược hiệu thẩm thấu hoàn toàn”.

Thẩm Nguyệt đương nhiên là không biết phương pháp chó má gì.

Nàng nhìn hắn, cười lạnh: “Tô Vũ, chàng xoay ta vòng vòng như vậy, nhìn ta lúng túng, quẫn bách, chàng rất vui đúng không?”

Tô Vũ nói: “Nếu ta muốn cười nhạo nàng thì việc gì phải mang thuốc đến đây”.

Ánh mắt hắn sâu như muốn hút nàng vào: “Dấu hôn trên cổ nàng cũng là vết bầm, khi xức thuốc thì vận chân khí sẽ có công hiệu hơn”.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lấp lánh, tránh khỏi mắt hắn.

Tô Vũ quay lại, nói: “Ta giúp nàng thoa nhé, nàng ngồi xuống đi, chỉ một lúc là được”.

Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn, Thẩm Nguyệt lấy thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa vào cổ Thẩm Nguyệt.

Nàng nghiêng cổ ra bên kia, nhưng không cách nào bỏ qua hơi thở của Tô Vũ ở trên cổ nàng.

Nhẹ nhàng như lông vũ, cào vào trái tim nàng.

Khi hắn di chuyển, một cảm giác ấm áp từ ngón tay hắn truyền vào trong da, rất thoải mái.

Ngón tay của hắn như chứa ma lực, chạm vào dấu hôn kia khiến Thẩm Nguyệt hơi tê dại, có vẻ là hắn đang dùng chân khí để thôi thúc tác dụng lên vết hôn.

Tô Vũ nói: “Nàng không muốn xóa đi những dấu vết vì nàng mà có trên người ta, ta sao lại muốn xóa đi những dấu vết vì ta mà có trên người nàng chứ”.

Thẩm Nguyệt hơi chấn động.

Tô Vũ điềm nhiên như không: “Nhưng vết này dù gì vẫn phải biến mất, không thể tồn tại mãi mãi, nàng sẽ không tiện”.

Một lát sau, hắn nói: “Tốt rồi, từ chiều đến tối nàng không phải lo, ta sẽ khiến Hạ Du bận tối mắt tối mũi, không có sức đi hỏi thăm nàng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK