Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn vai của nàng ta: “Vai của ngươi trật khớp rồi, hay là ta nắn lại cho ngươi nhé? Nếu đợi tới sáng mai chắc sẽ để lại di chứng, cánh tay không linh hoạt nữa, Tần tướng quân sẽ càng ghét bỏ hơn”.

Liễu Mi Vũ run rẩy như cầy sấy cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Hương Lăng ngất rồi, nếu ta không lấy miếng giẻ trong miệng ngươi ra, ngươi cũng không gọi được, tối nay chỉ có thể ngồi trong viện cả đêm cũng không có ai tới. Đợi sáng sớm mai, về cơ bản cánh tay và bả vai ngươi cũng tàn phế rồi”.

Nói rồi nàng quay đi, điềm đạm nói: “Chẳng phải ta từng nói rồi sao, nếu con mèo đó mất cọng lông nào, ta cũng sẽ khiến ngươi mất một lớp da. Nhưng ngươi không chịu nghe, ngươi còn khiêu khích giới hạn của ta. Mi Vũ, lá gan của ngươi lớn lắm đấy”.

Thẩm Nguyệt vừa đi được vài bước, Liễu Mi Vũ dồn sức húc đầu vào chân nàng.

Nàng quay đầu nhìn nàng ta, nhướn mày hỏi: “Muốn ta nắn khớp lại giúp ngươi không?”

Liễu Mi Vũ nghẹn ngào nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt vừa có vẻ cầu xin vừa có vẻ thống hận. Nàng ta không thể thành phế nhân được, như thế sẽ mất hết tất cả cơ hội!

Thẩm Nguyệt ung dung cười: “Được thôi, ta cũng không lấy giá cao, chỉ cần ngươi tự tát mình năm mươi cái”.

Liễu Mi Vũ nhìn nàng chằm chằm.

Thẩm Nguyệt nói thêm: “Nếu đồng ý thì ngươi gật đầu, nếu không ta cũng không miễn cưỡng. Ngọc Nghiên, về ngủ thôi”.

Liễu Mi Vũ không đợi Thẩm Nguyệt quay đi đã căm hận gật đầu.

Thẩm Nguyệt cho Ngọc Nghiên đứng bên cạnh giám sát và đếm số, tóm lấy cánh tay bị trật khớp của Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ không có cơ hội trốn thoát.

Chỉ cần nàng ta dám nhúc nhích thì năm mươi cái tát cũng không được tính nữa.

Nếu nàng ta muốn gọi người đến, không biết lúc nào mới có người phát hiện ra. Đến lúc đó mới đi mời đại phu, không biết cánh tay này còn hồi phục được không.

Liễu Mi Vũ nắm được tình hình, nàng ta không thể không khuất phục.

Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi một bên, nghe Liễu Mi Vũ tự tay tát mình và nói: “Âm thanh không đủ vang cũng không được tính, Ngọc Nghiên, đếm cho rõ ràng”.

Năm mươi cái tát, Liễu Mi Vũ tát bản thân đến khi một bên má sưng vù. Nàng ta không dám rút miếng vải ra, chỉ sợ bản thân không chịu nổi mà bật khóc nức nở.

Mối hận này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!

Thẩm Nguyệt, Hương Phiến, nàng ta và họ không đội trời chung!

Sau cùng Thẩm Nguyệt không hề nuốt lời, đợi sau khi nàng ta tự tát đủ năm mươi cái, nàng bèn nắn cánh tay của Liễu Mi Vũ, “rắc” một tiếng, bả vai của nàng ta khôi phục vị trí.

Liễu Mi Vũ đau quá không chịu nổi, ngất lịm đi.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta: “Thừa biết bản thân không chịu nổi giày vò, lại còn dám đưa mình tới nơi chịu chết”.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi”.

Khi đi ngang qua Hương Lăng, Thẩm Nguyệt dừng lại đá nhẹ vào Hương Lăng rồi thản nhiên nói: “Ta có thể bỏ qua cho ngươi về việc ngươi đột nhập Trì Xuân Uyển, ta cũng có lý do để tin rằng ngươi chỉ đang tuân lệnh mà làm việc. Nhưng ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, ta đã có thể khiến Mi Vũ và Hương Phiến trở mặt thì ta cũng có thể khiến Mi Vũ trở mặt với ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK