Chương 233
Ngoại trừ hắn, Liên Thanh Châu cùng những quan viên bên ngoài đã bí mật đưa Liễu Thiên Hạc cải trang vào cung thì không ai biết rằng thích khách trong cung chính là Liễu Thiên Hạc.
Tô Vũ không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: “Y phục thích khách ở đó, thi thể ở đó, chỉ cần Tần Như Lương xác định đó là thích khách thì đó chính là thích khách”.
“Đệ tử nghe nói thống lĩnh cấm y vệ trong cung cũng đã xác nhận. Ý của sư phụ chẳng lẽ muốn nói đó không phải thích khách khác mà chỉ là một vật tế thần?”
“Ba ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt, nếu như Tần Như Lương không tìm ra thích khách thì chẳng những hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ mà thống lĩnh cấm vệ quân cũng sẽ bị trừng phạt vì đã để cho thích khách chạy thoát, không xác nhận thì còn biết làm thế nào nữa? Ta nghĩ mấy ngày này trong kinh thành tạm thời sẽ không hủy bỏ lệnh giới nghiêm vì Tần Như Lương chính là kẻ biết rõ ràng nhất chuyện thích khách thật sự vẫn chưa bắt được”.
Tô Vũ phất tay đứng dậy, xoay tròn cây sáo trúc giữa các ngón tay, động tác vừa tao nhã vừa điêu luyện, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: “Liễu Thiên Hạc, để hắn ta chạy đi”.
“Vậy bây giờ phải làm sao, có cần tìm ra hắn ta không?”
Tô Vũ quay lại, vẫn thản nhiên nói: “Chỉ cần chạy là được rồi. Chuyện tìm kiếm là chuyện mà Tần Như Lương phải làm”.
Liễu Thiên Hạc có còn sống hay không cũng sẽ không khiến cho Tô Vũ bận tâm nếu như hắn ta không tự tìm đường chết vì muốn giết Thẩm Nguyệt.
Nếu như có người cảm thấy Liễu Thiên Hạc chướng mắt thì chỉ có vị đang ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn trong cung kia mà thôi.
Đó mới là người có huyết hải thâm thù với Liễu Thiên Hạc.
Tô Vũ không muốn xen vào mối thâm thù đại hận giữa họ.
Cũng may lần này Thẩm Nguyệt bị bắt cóc cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không Tô Vũ chắc chắn đã không để hắn ta chạy dễ dàng như vậy.
Sau đó Tô Vũ lại hỏi: “A Nguyệt có khỏe không?”
“Tần tướng quân cả ngày bên ngoài, công chúa ở trong phủ tướng quân rất tự do tự tại”.
Tô Vũ gật đầu nói: “Xem ra vẫn nên để cho Tần Như Lương bận rộn bên ngoài thì tốt hơn”.
Liên Thanh Châu nhìn thấy cây sáo trúc trong tay Tô Vũ thì hỏi: “Sư phụ tốn tâm tư làm ra cây sáo trúc này, có phải vì muốn tặng cho công chúa không?”
Vừa nói xong câu này thì Liên Thanh Châu mới ý thức được mình đã lỡ lời, sao hắn có thể hỏi đến chuyện riêng của sư phụ được?
Không ngờ Tô Vũ lại nói: “Ngươi nghĩ nàng có thích nó không?”
“Là vật của sư phụ tặng thì nhất định công chúa sẽ rất thích”.
Tô Vũ cười nói: “Cũng chưa chắc”.
Liên Thanh Châu hỏi: “Sư phụ có cần đệ tử chuyển cho công chúa thay người không?”
Trước kia Tô Vũ có chuyện gì không tiện ra mặt đưa thì đều nhờ hắn đưa cho Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ nói: “Ta sẽ đưa cho nàng khi có cơ hội”.
Ba ngày sau, Tần Như Lương hoàn thành công việc, cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp.
Khi trở về phủ tướng quân, hắn ta vừa bước vào cửa thì đã đi thẳng không nói một lời, sắc mặt tái mét.
Phủ tướng quân bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Đại phu lúc này mới được mời tới để chữa trị cho vết thương sau lưng hắn ta. Vết thương đó đã bê bết máu nhiều ngày, gần như đã mưng mủ.