Không biết đi được bao lâu, đôi chân Giai Duyệt đã không còn cảm giác. Mặt trời đang mọc lên từ phía đông, Giai Duyệt phát hiện xung quanh mình là cánh đồng ngô cao bằng người lớn, nhìn không thấy điểm cuối. Cô bé không nhìn thấy ngôi nhà mình bị giam, không thấy đường, cũng không thấy người. Cô bé vừa mệt vừa đói vừa đau chân, nước mắt chảy xuống, lại bị lau khô, không còn sức lực nhưng cố gắng kiên trì. Có lẽ ông trời cảm giác được sự cố chấp của cô bé, tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.