Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Tĩnh Tĩnh

Đường Thế Lương, 30 tuổi, mất tích trong công viên quốc gia! Quá phù hợp với phong cách gây án của hung thủ. Cảnh sát gần như lập tức khẳng định thực nhân giả lại xuất thủ lần nữa. Từ lúc Tề Linh Vận mất tích đã nửa tháng qua đi, tuy rằng so với những lần trước tần suất người bị hại rất là ngắn, nhưng hung thủ khác nhau thì cá tính cũng khác nhau là chuyện bình thường. Vì vậy cảnh sát đem lực chú ý đặt vào vụ án Đường Thế Lương mất tích, phối hợp với vụ án tìm kiếm Ngụy Y Bác.

Căn cứ vào những chứng cứ cảnh sát đã nắm giữ, lần này phân tích tâm lý của người hiềm nghi phạm tội cũng khá cụ thể rồi: Hung thủ là nam, 24 tuổi, thân thể khỏe mạnh, xét thấy trong danh sách cô nhi viện ghi lại không có ai phù hợp điều kiện, có khả năng lớn là đứa bé được người khác lén lút nuôi dưỡng, lúc tuổi thơ lại trải qua biến cố gia đình, thời thiếu niên thì pháp luật ghi lại những hành động với mức độ thấp như đánh nhau, phá hoại của công - đây gần như là bệnh chung của gần hết sát thủ liên hoàn từ từ biến chất, từ nhẹ cho đến nặng, từ trái pháp luật đến phạm tội, cũng là một loại quy luật - nơi người mất tích hoạt động là chỗ mà hắn rất ưa thích, hung thủ nhất định vô cùng quen thuộc rừng núi, mà thời còn tấm bé hung thủ chắc chắn có thời gian tiếp xúc tương đối dài với Trương Triều Dương, thời gian dài tiếp xúc có thể ảnh hưởng đến sự hình thành tính cách của một người. Hung thủ có thể khác với Trương Triều Dương là không thích hòa hợp với mọi người, hắn có thể sống chung hòa bình, không ai coi hắn là uy hiếp gì lớn, thậm chí hắn còn có công việc ổn định, nhưng thu nhập trung bình.

Nói thật, trong phương diện bắt và phá án của trong nước bất kể là thiết bị hay kĩ thuật đều tương đối lạc hậu, nước *-- chỉ dựa vào một mảnh giấy nhỏ hoặc một điểm hoa văn trên hung khí đã có thể phá án nhưng trong nước cơ bản sẽ không phát sinh. Chúng ta phá án vẫn chủ yếu dựa vào điều tra các mối quan hệ xung quanh người bị hại, căn cứ vào động cơ gây án mà nỗ lực tìm kiếm hung thủ. Thế nhưng sát thủ liên hoàn bình thường cũng không có liên hệ với người bị hại, điều này khiến cho bản thân hung thủ tách ra khỏi ánh mắt của cảnh sát.

Đương nhiên có thể thúc đẩy quần chúng cũng là ưu điểm của chúng ta, nếu hung thủ bị người nào đó lén lút nuôi dưỡng, thì chỉ có thể dựa vào manh mối do quần chúng cung cấp. Vì vậy cảnh sát bắt đầu một cuộc hỏi thăm lần thứ ba với quy mô lớn, trọng điểm là điều tra đứa trẻ từ hai mươi bốn năm trước.

Ánh mắt của quần chúng lúc nào cũng sáng như tuyết, ánh mắt của cảnh sát nhìn vào ba người con trai được nuôi dưỡng ở đoạn thời gian đó. Ba người này hiện nay có một người sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại bên ngoài, đoạn thời gian phát sinh vụ án cũng không ở thành phố Z; còn lại hai người, Phạm Nghị Lâm sau khi tốt nghiệp cao trung thì ở nhà, bây giờ đang làm nhân viên bán hàng ở một siêu thị nho; Võ Minh Toàn lúc bảy tuổi thì cha mẹ nuôi sinh em bé, từ đó về sau hắn là người không được yêu thương, tốt nghiệp sơ trung thì lăn lộn trong xã hội, sau khi thành niên bởi vì trộm cướp từng bị công an xử lý, bây giờ đang ở công viên quốc gia làm nhân viên chuyên môn giới thiệu cho du khách ít hoa giả nhưng giá cao, thời điểm hội quản lý cảnh khu muốn bắt hắn thì hắn bỏ chạy vào trong núi, quen thuộc rừng núi nơi đây hơn cả nhân viên công tác.

Cảnh sát triệu Võ Minh Toàn đến còn mất khá nhiều công sức - đối với người từng bị tạm giam như hắn, sao có thể ngoan ngoãn xuất hiện khi cảnh sát gọi đến được, lập tức chạy đến chỗ bạn bè núp vào, đương nhiên, con mồi cho dù nhanh cũng không đấu lại thợ săn giỏi, cuối cùng hắn cũng bị đưa tới cục cảnh sát, dưới sự trợ giúp của một cái còng.

Trong phòng thẩm vấn, Võ Minh Toàn chỉ kém một chút quỳ xuống kêu oan:

- Các vị chú thím cảnh sát ơi, tôi không biết tôi phạm phải cái gì, tôi có sai thì tôi nhận, tôi sửa nhưng bảo tôi giết người, chú à, tiên sinh à các vị coi trọng tôi quá rồi, bình thường tôi chỉ dám giết cá giết gà, nào dám giết người. Ối dời ơi, oan chết tôi rồi.

Một trận khóc thảm, một tiểu tử hai mươi bốn tuổi không ngại mất mặt. Văn Mạt thờ ơ lạnh nhạt, Võ Minh Toàn tuyệt đối không phải hung thủ. Hung thủ sẽ rất bình tĩnh, bị cảnh sát bắt được sẽ thừa nhận hành vi của mình.

Mà nhóm Tiêu Lợi Cường tại núi hài cốt phát hiện thêm hai thứ mới, từ sau lưng núi hài cốt có một con đường nhỏ bí mật đi xuống, gặp phải bức tường đổ thì quẹo lại đi thêm 5 km, đến cửa nhà Trương Triều Dương. Một một phát hiện khác, có thể phủ định suy đoán về đứa trẻ mất tích: Ở trong hang núi cách đó không xa là một cái hố cạn, pháp y phát hiện hài cốt của trẻ sơ sinh, mức độ phong hóa của xương cốt thì nói rõ ràng đứa bé chết từ hai mươi bốn năm trước, hơn nữa bộ hài cốt này là một bé gái, đáng được ăn mừng chính là, bộ hài cốt này có dấu vế mục do tự nhiên...

Sai lầm rồi sao? Toàn bộ đều sai sao? Tuổi tác hung thủ, lai lịch, hắn không phải con của Hạ Thúy Liên? Đi một vòng, vụ án trở về lúc ban đầu. Văn Mạt nhớ lại kết luận trong tâm lý học tội phạm của mình. Hung thủ và Trương Triều Dương rốt cuộc có quan hệ ra sao? Bản thân Trương Triều Dương cũng không phải người dễ ở chung, người trong thôn sớm chiều sinh sống với ông ta hơn nửa đời người, không có ai thực sự hiểu rõ ông ta, cũng không có ai chân chính đi vào thế giới của ông ta, tên hung thủ này đối với ông ta hẳn là một người vô cùng đặc biệt.

Đang tại lúc Văn Mạt đang phủ mình trong những tập hồ sơ thật dày, Viên Tân cứu nguy cho cô.

Thôn Thanh Nam, là một tiểu thôn cách chỗ ở của Trương Triều Dương không xa, trong thôn có bà Lý hơn 70 tuổi, thời điểm cảnh sát tiến hành hỏi thăm người trong thôn hai mươi bốn năm trước có đứa bé trai nào được nuôi dưỡng không thì bà lập tức nhớ đến một chuyện.

Bà Lý hồi còn trẻ là bà đỡ nổi tiếng gần xa, nhiều năm như vậy đỡ đẻ vô số trẻ em, nhưng không có một ai khiến cho ba nhớ hơn hai mươi năm về trước. Vào một đêm khuya của hai mươi bốn năm trước, một thanh niên tên Tiền Chân Đa gõ cửa nhà bà, vợ của hắn mang thai được tám tháng, thời điểm đi tiểu đêm thì không cẩn thận vấp ngã, khiến bụng đau đớn, còn chảy rất nhiều máu. Bà Lý vốn không muốn đi, thực ra lúc đấy Tiền Chân Đa không có nhiều tiền, vợ chồng còn trẻ là người chịu khó, thời gian ra ngoài kiếm tiền cũng không được tốt. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Tiền Chân Đa dính vào ma túy, khiến cho tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ tiêu, công việc đổ vỡ, đành phải quay về thôn, trong vòng một năm bán đi ba đứa con của chính mình để lấy tiền hút ma túy, khiến cho bà tức chết. Người như vậy trong thôn đều tránh xa.

Tiền Chân Đa thấy bà Lý không muốn đi, thì quỳ xuống dập đầu nói:

- Dì Lý, cứu mạng người đi, tôi tuy không phải là người tốt nhưng vợ của tôi cũng không đáng chết, hai mạng người đó!

Bà Lý cũng không đành lòng, chỉ buộc hắn thề phải đem con nuôi lớn thật tốt, rồi theo chân hắn đi đến nhà hắn.

Đến đó thì vợ của hắn đã chảy rất nhiều máu, tiếng rên cũng rất nhỏ. Ba giờ sau, vợ hắn sinh ra một bé gái đang hấp hối, bé gái ở trong bụng lâu nên thiếu dưỡng khí, thời điểm sinh ra toàn thân xanh tím, mắt thấy không thể sống nổi.

Nhưng vào ngày thứ hai, gia đình họ Tiền đều yên lặng, không nghe nói có trẻ con. Thêm một tháng, vợ của Tiền Chân Đa ôm một bé trai đi lại trong thôn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK