(Địa ngục Nghiệt Kính: Nếu trên dương gian phạm tội mà không nhận tội hoặc tìm mọi cách để thoát tội, cho dù có thoát được hình phạt, nhưng lúc chết khi xuống Địa phủ báo cáo, sẽ bị đày xuống “địa ngục Nghiệt Kính”, bị đem ra soi trước gương để thấy rõ tội trạng, rồi sau đó sẽ bị đưa đến các tầng địa ngục khác để chịu phạt.)
Ngày đó Khưu Lợi ra bên ngoài uống rượu đến đêm khuya mới về nhà thì phát hiện nhà mình có trộm, ỷ vào chính bản thân mình ở trường cảnh sát học võ nên cùng đánh nhau với đối phương một phen, cuối cùng bởi vì thể lực không chịu được mà bị đối phương đánh vào đầu ngất xỉu tại chỗ. Từ đầu đến cuối không nhìn rõ người đánh úp hắn là ai, lúc này đột nhiên thấy, trong lòng không khỏi ớn lạnh, thì ra là hắn. Nhưng đối phương cũng không cho hắn nhiều thời gian, rất nhanh đậy tấm gương cuối cùng. Sau đó lấy một cái xẻng xúc đất đổ vào che Khưu Lợi lại, cố ý làm một cái quan tài tuyệt đẹp.
Dần dần Khưu Lợi cảm giác không thở nổi, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng tiếc rằng bị trói rất chặt, rất nhanh giống như con cá rời khỏi nước mắc cạn, đôi mắt không cam lòng nhìn mạng sống trôi qua.
Thẳng đến mười ngày sau, một công ty bắt đầu xây móng trên mảnh đất hoang này, mới phát hiện Khưu Lợi đã tử vong. Mà lúc phát hiện hắn, hắn nằm trong một quan tài mỏng, xung quanh quan tài bị khảm bốn tấm gương to, từ trong gương hiện ra sắc mặt trắng xanh của Khưu Lợi, nhìn quỷ dị nói không lên lời.
Chứng kiến từng cục diện này, trong nháy mắt Phạm Minh Dương biết, hung thủ gây ra ba vụ án lúc trước và vụ án này đều là một người. Sau đó ở trên nắp quan tài cũng phát hiện dấu vân tay chứng minh suy đoán của Phạm Minh Dương. Bốn người chết, trong đó bao gồm một người là cảnh sát, hung thủ đang ngang nhiên khiêu khích cảnh sát sao? Phạm Minh Dương phẫn nộ, tuy rằng Khưu Lợi có khuyết điểm lớn, nhưng mặc kệ hắn làm chuyện gì, tuyệt đối không đáng có kết quả như vậy.
Vừa mới trở lại cục cảnh sát, cục trưởng Vương kêu Phạm Minh Dương qua, hỏi qua tiến triển của vụ án, khi biết được vẫn không tập trung được người hiềm nghi phạm tội, cục trưởng Vương dùng giọng điệu thương lượng hỏi Phạm Minh Dương:
- Hiện tại nước ta cũng bắt đầu đề xướng phương pháp phá án kiểu mới, những vụ án này không giống với những vụ án chúng ta tiếp xúc trong quá khứ, e rằng dùng phương pháp phân tích tâm lý học có thể nhanh chóng bắt hung thủ hơn, tôi đây đi báo với cấp trên, cầu trợ giúp.
Gương mặt Phạm Minh Dương không vui:
- Tâm lý học là cái gì, nói những thứ sâu xa khó hiểu gì đó có ích lợi gì? Muốn bắt tội phạm giết người, còn phải đấu một hồi phân thắng thua! Đừng làm những thứ ngổn ngang vô dụng được không? Cục trưởng Vương, ông đừng có hại tôi, không biết thật hay là giả bộ?
Cục trưởng Vương cũng hiểu rõ Phạm Minh Dương đang muốn nói đến chuyện từ năm năm trước.
Năm năm trước, thành phố A cũng phát sinh vụ án liên hoàn, lúc cảnh sát bắt được hung thủ thật sự thì người bị hại có hơn bảy người. Thời điểm xuất hiện người bị hại thứ ba, một cảnh sát tên là Đường Liên vừa mới tốt nghiệp được phân đến đây, bản thân cảnh sát đó học đại học chuyên ngành là tâm lý học tội phạm; lúc đó hắn kết hợp sở học của mình, thay đổi góc nhìn phân tích tâm lý hung thủ, một lần đã từng đưa mạch suy nghĩ cho cảnh sát điều tra, rút nhỏ phạm vi người hiềm nghi phạm tội, thúc đẩy tác dụng phá án. Nhưng mà, không biết là Đường Liên học nghệ không tinh hay là quá tự phụ. Từ đầu đến cuối quá tin vào phán đoán của bản thân, không nhìn vật chứng. Kết quả bắt nhầm người, điều này cũng không có gì, bắt nhầm, hỏi rõ thì thả, không tính là lỗi quá lớn. Nhưng Đường Liên một mực chắc chắn người này là hung phạm, không tiếc tra tấn bức cung, cuối cùng dẫn đến người hiềm nghi không chịu được oan ức đã tự sát trong trại giam. Thêm dầu vào lửa là, sau khi người hiềm nghi phạm tội chết, hung thủ lần nữa gây án. Chuyện này có thể nói cục cảnh sát bị truyền thông đẩy lên đầu ngọn sóng, trong lúc nhất thời mất đi danh dự, cục trưởng cục cảnh sát tự nhận lỗi rồi từ chức, ngay cả Đường Liên và một người khác tham dự tra tấn ép cung cũng bị đuổi việc, ngồi tù. Một đám người có liên quan đến vụ án đều bị liên lụy. Phạm Minh Dương cũng là một trong số đó, ở vị trí đội trưởng đội cảnh sát nhiều năm hắn vốn có cơ hội thăng chức, nhưng vì vụ án này mà bị xử phát. Nhiều năm như vậy cũng không được tăng thêm một cấp bậc.
- Đều đã qua, không thể bởi vì một việc mà bác bỏ toàn cục diện, lần này cấp trên phái tới nhất định là tinh anh, sao có thể giống như tên tiểu tử Đường Liên kia ngay cả sơ cấp cũng không đạt? Lão Phạm à, chúng ta tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng có thể đi tới vị trí này thì tim cũng không phải như ông già nha, tiếp xúc một chút với người mới thôi, hy vọng ông có thể bỏ qua khúc mắc, đồng tâm hiệp lực, bắt hung thủ lại. Tôi không mong trong phòng giải phẫu của chúng ta sẽ xuất hiện thêm một vật hi sinh của hung thủ.
Cuối cùng Phạm Minh Dương không tình nguyện gật đầu đồng ý, trong lòng lại nghĩ phỏng chừng cũng không thể dựa vào người tới, mình vẫn nên nhìn kỹ, đội cảnh sát nhiều người như vậy, chỉ sơ suất một chút sẽ liên lụy đến mọi người, thì chức đội trưởng này hắn cũng không có mặt mũi ở lại.
Nhìn người tới là một cô gái quá trẻ tuổi, trên mặt Phạm Minh Dương vốn không vui càng không nở một nụ cười nào. Cô gái tuổi còn trẻ như vậy, thì có bản lĩnh gì? Tới đây thêm phiền à?
Văn Mạt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của lão cảnh sát tới sân bay đón cô, được, lại thêm một người có thành kiến với tuổi tác của mình. Điều này hơn mười năm qua cô cũng thấy nhiều rồi. Văn Mạt cũng đành chịu, tuổi còn trẻ, xinh đẹp, là phụ nữ, nhất định cho rằng cô kéo thêm phiền phức, giống như đồng nghiệp nói: Nhìn xa xa giống như một bình hoa, tới gần nhìn là một bọc đựng bình hoa. Có trời mới biết mình tuy rằng chủ yếu học nghiên cứu tâm lý tội phạm, ban đầu lúc học đại học sĩ quan cảnh sát cũng là một người nổi bật trong vật lộn tự do và bắn súng. Trước đây nam sinh trong lớp đều xem cô như bình hoa sau đó thì bị cô đọ sức mà kinh hãi.
Chỉ có điều lúc Văn Mạt cùng hợp tác với cảnh sát địa phương, chưa từng chủ động tiết lộ điểm này, chẳng qua nếu nói thì cũng không ai nghĩ tới, còn chưa chắc đã tin, cô không thèm đi làm những chuyện vô nghĩa đâu, đến thời điểm cần cô sẽ chân chính xuất thủ, cô tuyệt đối sẽ không giấu diếm, hù dọa bọn họ giật mình mới tốt. Đây cũng là một trong những điều ác thú vị Văn Mạt còn sót lại, thích xem những cảnh sát này thấy cô tay không quật ngã tội phạm cao lớn, rồi sẽ giật mình mà hoảng sợ.
Trên đường trở về cục cảnh sát, Phạm Minh Dương không thể nhịn được, nghiêm túc nói với Văn Mạt:
- Văn tiểu thư, cô từ nghìn dặm xa xôi chạy đến, tôi cũng không thể để cô quay về được, như vậy cô sẽ không thể nào báo cáo với lãnh đạo của cô. Nhưng, đến địa bàn của tôi rồi, tất cả hành động cô phải nghe tôi chỉ huy, nếu không... Cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không có cách nào giải thích với bên trên. Chuyện vụ án không cần cô hao tâm tổn trí, thành phố A có mấy nơi không tệ, tôi tìm người dẫn cô đi chơi vài ngày. Mấy ngày phá án tới, tôi sẽ mời Văn tiểu thư đi nếm những món bản địa đặc sắc.
Nói xong, lộ ra nụ cười ý bảo Văn Mạt cô hiểu mà.
Văn Mạt giật mình, lão cảnh sát này không phải không tín nhiệm cô bình thường mà rất bất thường, nếu đã nói mấy câu vừa rồi thì đương nhiên mình không cần khách khí. Nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình sao? Văn Mạt híp mắt, lạnh nhạt trả lời:
- Tôi tới đây vì công việc, không phải đi du lịch. Trước đây đội trưởng Phạm bị cái gì kích thích sao? Có thành kiến với phụ nữ hay là có thành kiến đối với chuyên gia tâm lý học tội phạm? À, vừa rồi ở sân bay ông rất lịch sự, như vậy hẳn sẽ không có ý kiến với cô gái trẻ đẹp. Xin hỏi đội trưởng Phạm, trước đây ông từng tiếp xúc với chuyên gia tâm lý học tội phạm? Theo tôi được biết, trước giờ phòng nghiên cứu của chúng tôi chưa từng có liên hệ gì với thành phố A mà?