Giọng nói của Tần Bằng Tu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không khác gì muỗi kêu. Anh nhanh chóng rút bàn tay đang ôm eo người phụ nữ bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ giống như đứa trẻ mắc lỗi. Đới Như Mi nhìn Văn Mạt như từ trên trời rơi xuống, cảm giác được Tần Bằng Tu rút tay về, tựa hồ đang cố gắng muốn phân rõ giới hạn với cô ta vậy. Chân mày xinh đẹp của cô ta đều cau lại, người phụ nữ này quả là bám dai như đỉa thế, yên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.