Dịch: Tĩnh
Văn Mạt đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, điều chỉnh tâm trạng thật tốt, chuẩn bị tâm lý nghe lãnh đạo tụng Kinh, tay giơ lên gõ cửa một cái, rất nhanh cánh cửa được mở ra, Lý Hưởng Nhạc năm nay 50 tuổi, chủ nhiệm của phòng nghiên cứu Tâm lý tội phạm, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của Văn Mạt, đang nghiêm túc kéo cánh cửa ra, nghiêng người để Văn Mạt tiến vào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của lãnh đạo, Văn Mạt giật mình, trong trí nhớ mấy năm nay của cô về Lý chủ nhiệm làm lãnh đạo, xuất hiện vẻ mặt như thế không nhiều lắm, chỉ có năm lần mà năm lần ấy, đều không ngoại lệ đụng phải vụ án vô cùng khó giải quyết.
Quả nhiên, Lý chủ nhiệm dứt khoát đưa cho cô một xấp tài liệu, không có khoác lác vòng vèo như những lần trước, Văn Mạt thở dài một hơi ở trong lòng, có trời mới biết Văn Mạt sợ thần công của Lý chủ nhiệm bao nhiêu, từ sáng sớm Văn Mạt ăn gì rồi cả việc chung thần đại sự, đến tin quốc tế, rồi đến tin đồn của người nổi tiếng, một vòng trò chuyện khiến cô không chịu nổi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người khi bị lãnh đạo gọi vào thì mặt đều biến sắc, vì vậy như hôm nay Lý chủ nhiệm đột nhiên dứt khoát gọn gàng đuổi cô đi, khiến cho cô như được đại xá mà nhanh chóng rời đi. Cũng đúng, vụ án khiến cho Lý chủ nhiệm trầm mặc ít nói, cô lại tràn đầy hứng thú.
Văn Mạt tự nhận mình đã tham gia công việc nghiên cứu tâm lý tội phạm hơn mười năm rồi, hẳn là cái gì cũng đều gặp đều nghe, không có vụ án nào có thể khiến cho cô giật mình, nhưng mà vừa mở tài liệu ra, cô chỉ cảm thấy trước mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thế giới rộng lớn này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, hơn nữa, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn...
--------
Công viên quốc gia ở thành phố Z cây cối um tùm. Thời tiết đầu mùa hè đối với phía Nam mà nói cũng hơi nóng, mảnh rừng này khai phá chưa được lâu nên cây cổ thụ vẫn che kín bầu trời, chim bay cá nhảy tới lui ở giữa, Tề Linh Vận và Chu Nhã tham lam hít thở không khí trong sạch mát mẻ này, làm học sinh đang học cao trung như các cô mỗi ngày đều chôn mặt vào sách giáo khoa và các bài thi, thật vất vả mới có một kỳ nghỉ thì đương nhiên phải chạy ra ngoài đi chơi thật thỏa thích, nơi đây đập vào mắt người đều là một mảnh xanh lá, núi non trập trùng, yên tĩnh hiếm có, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hai người đều là lần đầu tiên tới đây, thì đương nhiên phải chơi hết mình, chẳng mấy chốc hai người dần rời khỏi quang cảnh khu đường, hướng về chỗ chưa khai phá hết, mặc dù đường dưới chân càng ngày càng khó đi, nhưng cảnh đẹp hai bên cũng càng ngày càng đẹp, thỉnh thoảng còn có con khỉ lông vàng nhảy qua hai bên các cô. Hai người đi mệt, tùy tiện tìm tảng đá bằng phẳng bên khe suối rồi ngồi xuống, Tề Linh Vận cởi vớ rồi đem đôi chân trắng nõn đưa vào trong nước suối, hai người không giữ hình tượng mà nằm trên tảng đá, còn lớn tiếng cười nói, dọa chim ở xung quanh bay đi mất.
Thời gian nhanh trôi qua, đảo mắt cái bầu trời đang dần biến thành màu tối, hai cô gái trẻ nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái mới phát hiện đã hơn năm giờ chiều, cây cối trong rừng nhiều, ánh mắt trời khó khăn mà xuyên vào, nếu còn ở thì không thấy rõ đường dưới chân sẽ dễ xảy ra nguy hiểm. Hai người vội vàng đứng dậy đi về.
Đang tại thời điểm Tề Linh Vận xoay người đi giày, Chu Nhã thì đã nhảy xuống tảng đá, sửa sang quần áo trên người, chờ Tề Linh Vận xuống thì sẽ ngay lập tức rời đi. Lúc này, bụi cỏ bên tay trái hai người truyền đến tiếng xào xạc, cây cối cũng theo âm thanh mà lay động, hai người chỉ cho rằng con vật bình thường đang chạy, người nào cũng không để ý, còn hiếu kỳ muốn xem kết quả là con vật nhỏ gì.
Càng lúc càng gần, đường nét hình người từ từ hiện rõ, nơi đây sao lại có người tới, song nghĩ tới hai người bọn họ phải cùng nhau rời đi thì không quan tâm đến người đến nữa.
- A... Mày muốn làm gì!? Á á... Có ai không, cứu mạng, cứu mạng với!
Tề Linh Vận đi ở phía sau đột nhiên hét ầm lên, Chu Nhã vội vàng quay đầu xem, nhưng vừa nhìn, khiến cho cô chỉ muốn ngất đi: Hình người đang ôm Tề Linh Vận cao hơn hai thước, lông dài toàn thân bẩn đến không nhìn rõ màu sắc, khuôn mặt cũng giấu ở trong lông tóc thật dài đó, không nhìn rõ mặt mũi. Dã nhân! Đây là dã nhân hay bị đồn đãi đó. Các cô lại có thể không tìm đường chết thì không phải chết mà đụng phải! Dã nhân gào thét vài tiếng, kéo Tề Linh Vận đã bị nó đánh đến bất tỉnh rồi rời đi, từ đầu đến cuối, Chu Nhã muốn xông tới cứu Tề Linh Vân nhưng hai chân lại không thể nào nhúc nhích được. Cô trơ mắt nhìn dã nhân kéo Tề Linh Vận từ từ biến mất ở trong rừng, cái gì cũng không làm được.
Đổng Uyên ngâm ngay bài hát trên con đường kiểm tra, cầm bộ đàm và đèn chiếu sáng trong tay, trên đường đi không phát hiện bất luận kẻ nào, làm nhân viên công tác tại Hội quản lý khu vườn quốc gia, mỗi ngày 6 giờ tối đều phải đi thông báo cho đám người lưu luyến quên đường về phải mau rời khỏi đã trở thành thói quen, cũng may mọi người đều biết, đêm xuống cây cối um tùm đầy nguy hiểm tồn tại, đều rất tự giác rời đi trước giờ hoặc là vào ở khách sạn, cho nên thực ra bọn người Đổng Uyên đều mỗi ngày đi lướt qua. Mà hôm nay, tại thời điểm hắn vừa mới đi được hơn nửa đoạn đường thì nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến, hắn đánh bạo đến gần hai bước, hô:
- Có người ở đó không? Nghe thấy thì mau trả lời một tiếng.
Tiếng khóc dừng lại một chút, sau đó một tiếng vang dội hơn truyền đến:
- Cứu mạng, cứu mạng.
Đổng Uyên chạy xuyên qua rừng cây, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang từng bước một mà đi ra ngoài, vội vàng tới đỡ cô:
- Cô thế nào? Bị thương chỗ nào? Tôi là nhân viên công tác ở đây, cô còn đi được không? Có cần tôi gọi người đem cáng cứu thương tới.
Nhưng sắc mặt Chu Nhã trắng bệch, vừa rồi cô sốt ruột chạy đi gọi người, không nghĩ tới lại giẫm phải cây gai, chân bị thương, nhưng mà cô không để ý tới thương thế của mình, bắt lấy cánh tay Đổng Uyên:
- Anh cứu mạng với, dã nhân, dã nhân bắt Linh Vận đi, mau, mau gọi người cứu Linh Vận!
Dã nhân! Còn bắt du khách đi! Ngay lập tức Đổng Uyên báo tình huống đến phòng trực ban qua bộ đàm, một bên cõng Chu Nhã đang bị thương bước nhanh về phía cửa chính khu rừng. Rất nhanh, xe cứu thương đến khu rừng, Đổng Uyên nhẹ nhàng đặt Chu Nhã ở trên xe cấp cứu, xoay người đem thêm nhân viên để đi tìm người mất tích.
Hai mươi mấy người đàn ông cầm súng săn trong tay, đèn chiếu sáng và bộ đàm, dọc theo con đường phát hiện Chu Nhã, một đường hướng về phía sâu bên trong rừng rậm, nhưng không phát hiện được dấu hiệu của con người hoạt động, bầu trời đã một màu đen, phong cảnh ban ngày vốn đẹp tuyệt diệu thì lúc này có vẻ hơi dữ tợn, sau mấy tiếng, bọn họ đã đi rất xa, mắt thấy năng lượng đèn pin không còn chống đỡ nổi bọ họ cần phải quay lại phòng trực ban, một đám người chỉ có thể lựa chọn đi về. Lúc đoàn người xoay người, đèn pin vô ý mà đảo qua mặt đất xung quanh, dường như có đồ đạc trắng bệch gì đó tán loạn cách đó không xa. Mọi người từ từ tới gần, muốn xem rõ hơn.
Ánh đèn chiếu rọi nơi đó, giống như một cái bãi tha ma, xương sọ và xương ngón tay của người rải rác khắp nơi, thành từng mảng từng mảng không nhìn thấy điểm cuối. Không ít người xoay người nôn mửa:
- Chạy mau.
Không biết người nào hô một tiếng, hai mươi mấy người lập tức quay người chạy trở về...