Vương Sùng Hoa thất thần ngồi trên sô pha, đầu óc hỗn loạn, từ lúc nào bà ta đã đánh mất điểm mấu chốt và nguyên tắc sống của mình. Từ nay về sau bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn từng sinh mệnh biến mất trên thế gian này, thậm chí không tiếc trở thành tòng phạm. Đây không phải là điều bà ta muốn, cũng không bao giờ là điều bà ta mong. Thường Lâm vẫn chưa rời đi. Bà ta không biết việc bà ta viết tên hắn lên chỗ người thừa kế trong di chúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.