Thư ký của Điền Chí Siêu là Khương Nhã Nam tỉ mỉ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, công ty rơi vào nguy cơ phá sản khiến tâm trạng Điền Chí Siêu rất không tốt, bình thường hay đập đồ đạc trong phòng làm việc, ngay cả Khương Nhã Nam cũng bị vạ lây mấy lần, trải qua một tuần khổ sở. Đến tuần thứ hai, Khương Nhã Nam mang theo tâm trạng lo lắng đi làm, phát hiện Điền Chí Siêu trở về làm cấp trên hòa nhã dễ gần như trước kia, theo tin tức truyền ra từ bộ phận tài vụ, vốn của công ti dồi dào rồi, nguy cơ phá sản chỉ là lời đồn. Ngày đó là ngày 18 tháng 6, hai ngày sau, cũng chính là ngày 20, là thời gian công ty phát lương, toàn bộ tiền lương của tất cả nhân viên đều được trả đầy đủ, không nợ một ai.
Nhân viên khác không biết chuyện, cho rằng lời đồn là do có người truyền ra, nhưng Khương Nhã Nam vô cùng rõ ràng tình cảnh nguy hiểm của công ty lúc đó, đến nỗi cô cho rằng Điền Chí Siêu chuẩn bị viết tờ đơn ghi phá sản, vậy mà đi một vòng qua quỷ môn quan lại trở về tình cảnh như chưa từng phát sinh chuyện gì rồi? Cô có đi hỏi thăm cẩn thận bên dưới, từ một người bạn trong bộ tài vụ biết được, sáng sớm lúc 8 giờ sáng, Điền tổng đích thân cầm mười triệu tiền mặt đi tới bộ phận, bảo nhân viên công tác dùng tốc độ nhanh nhất gửi vào tiền tiết kiệm của công ty, còn đối với số tiền bắt nguồn từ đâu thì ấp úng không nói.
Mà cảnh sát đi điều tra tình hình từ ngân hàng, công ty xuất nhập Cảng đúng vào buổi sáng ngày 18 tháng 6 có gửi vào mười triệu, mà tất cả công ty cho vay nặng lãi có khả nghi đều bị cảnh sát chú ý, nhưng không có ai trong khoảng thời gian đấy rút ra khoản tiền lớn như vậy. Khiến cho đầu mối tìm nơi bắt nguồn của khoản tiền này đứt đoạn.
Hạ Tân Hâm và Trương Thiệu Văn tiếp tục từ tin nhắn điện thoại di động của Điền Chí Siêu tìm ra manh mối, điện thoại di động phát hiện ở hiện trường vụ án qua chứng thực của Vạn Nguyệt Bình thì đúng là của Điền Chí Siêu. Điền Chí Siêu hay liên lạc với một số xa lạ, cảnh sát phát hiện cuộc nói chuyện bình thường của hai người dài đến một tiếng đồng hồ, hơn nữa trong máy vẫn lưu những tin nhắn ngắn mờ ám, hai người thậm chí nhiều lần giao hẹn đi thuê phòng, lời lẽ lớn mật, khiến cho chàng trai chỉ mới hơn 20 tuổi như Trương Thiệu Văn đỏ bừng mặt. Cảnh sát bấm gọi số điện thoại đó, nhưng chủ điện thoại đã tắt máy.
Lần cuối cùng hai người hẹn nhau gặp mặt là 4 giờ chiều hôm qua, cách thời gian người chết rất gần, cảnh sát điều tra camera giám sát của khách sạn, cắt ra ảnh chân dung rõ ràng nhất của người phụ nữ kia cho vợ và nhân viên của Điền Chí Siêu nhìn cho rõ. Nhưng mà, người phụ nữ xa lạ đeo kính, trên cổ quàng khăn, trong lúc nhất thời không ai nhận ra người này.
Không có ảnh chính diện của người phụ nữ thần bí, Hạ Tân Hâm đành từ số điện thoại qua công ty thông tin điều tra nguồn gốc, số điện thoại được mua từ một cửa hàng nhỏ khoảng ba tháng trước, người mua không hề cung cấp căn cước và các tin tức hữu hiệu, chỉ là một số điện thoại liên lạc mật thiết với Điền Chí Siêu, từ 4 giờ chiều hôm qua thì số điện thoại này không ghi lại cuộc trò chuyện nào. Vậy người phụ nữ thần bí này là hung thủ sao?
Trương Thiệu Văn chưa từ bỏ lướt từng tin nhắn ám muội của hai người, địa điểm trong tin nhắn đều trùng khớp với camera giám sát trong từng khách sạn, cuối cùng, không phụ công sức bỏ ra, hơn một tháng trước, người phụ nữ thần bí lộ rõ mặt. Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng Trương Thiệu Văn có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, nhất định là hắn đã gặp qua người này, nhưng gặp ở đâu? Làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
May mắn chính là Trương Thiệu Văn không xoắn xuýt với vấn đề này quá lâu, trên đường cầm cuộn băng ghi hình về cục cảnh sát, lúc đi ngang qua tập báo tuần này, rốt cuộc hắn nhớ tới tại sao có cảm giác quen thuộc với người phụ nữ kia.
Trong phòng làm việc đại đội cục cảnh sát, Lưu Chấn Lương nhìn băng ghi hình hai lần vẫn không thể nhận ra người phụ nữ này là ai, Hạ Tân Hâm trợn mắt nhìn Trương Thiệu Văn:
- Thằng nhóc này, đừng có mà thừa nước đục thả câu, còn không nói mau!
Trương Thiệu Văn không thèm để ý tới hắn, đắc ý hỏi Vu Khiết:
- Không phải chú anh biết sao?
Vu Khiết nhìn chằm chằm băng ghi hình, cũng cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen, nhưng lại không nghĩ ra. Tính tình Hạ Tân Hâm nóng nảy, từ trên ghế nhảy dựng lên đạp cho Trương Thiệu Văn một cái, Trương Thiệu Văn nhanh nhẹn tránh thoát, từ trong ngực lấy ra một tờ báo tuần này:
- Số báo đặc biệt, đệ nhất góa phụ bao nuôi tiểu bạch kiểm!
Mọi người xúm vào, trên bìa số báo đặc biệt là một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi mặc một thân áo đen, trang điểm tinh xảo không có khác biệt là bao với người phụ nữ trong cuộn camera, nhìn tiêu đề lần nữa: Góa phụ giới địa sản (sở hữu ruộng đất) quyên tặng đất cho công trình hy vọng. Đây là cái tình huống gì? Điền Chí Siêu chẳng những yêu đương vụng trộm, lại còn yêu đương với người đáng tuổi mẹ mình? Chẳng lẽ mười triệu kia xuất phát từ người phụ nữ này? Là yêu đương vụng trộm hay là bao nuôi? Số tiền này đối với hai người trẻ tuổi như Vu Khiết và Trương Thiệu Văn đều là số tiền trong mơ, quá sức tưởng tượng.
Người phụ nữ thần bí tên là Triệu Mỹ Huệ, năm nay 57 tuổi, cùng với chồng là Hầu Du Lâm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng nhau xây dựng lên gia nghiệp này, trở thành nhân vật có sản nghiệp đất đai lớn số một số hai ở thành phố L, tài sản trong tay có đến mấy chục tỉ. Đàn ông có tiền sẽ trở nên trăng hoa, Hầu Du Lâm cũng không ngoại lệ, ông ta không chỉ một lần bị phóng viên chụp được ra vào chỗ ở của những minh tinh nhỏ, Triệu Mỹ Huệ dứt khoát đệ đơn ly hôn ra tòa, nhưng Hầu Du Lâm kiên quyết không đồng ý. Năm tháng trước, Hầu Du Lâm đi về tối muộn va chạm với một chiếc xe vận tải lớn, chết tại chỗ, tài xế xe vận tải bởi vì không cố ý nên bị xử phạt hai năm sáu tháng.
Lúc Lưu Chấn Lương và Vu Khiết đi tìm Triệu Mỹ Huệ, người phụ nữ này nở nụ cười sáng lạn nhìn hai người. Đối với một người phụ nữ có tiền mà nói, cử chỉ của Triệu Mỹ Huệ rất tao nhã, hiểu được ý đồ đến đây của hai vị cảnh sát, rất là bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Quả nhiên cảnh sát rất lợi hại, như vậy mà cũng bị các vị moi ra. Đúng vậy, tôi cùng với đứa bé kia có một đoạn tình, nhưng mà nói ra không phải sợ mọi người chê cười, người có tuổi như tôi làm sao có thể không tự mình biết mình, người trẻ tuổi đẹp trai như vậy tiếp cận người bằng tuổi mẹ nó như tôi, nếu không có ý đồ thì chẳng phải nó thích tình mẫu tử à? Tôi vừa mới bắt đầu đã biết được công ty nó xảy ra vấn đề, mà gia đình nó không đủ để có số tiền này, nếu không... Đoán chừng nó cũng không thể nào hạ quyết tâm sử dụng mỹ nam kế với tôi. Chỉ có điều, mỹ vị như vậy đưa tới cửa, sao tôi có thể từ chối chứ. Chúng tôi chỉ làm theo nhu cầu mà thôi.
- Công ty Điền Chí Siêu từng được gửi vào mười triệu tiền mặt, đều là bà đưa cho sao?
- Không sai, người ta dốc hết sức mà lấy lòng tôi, tôi cũng phải cho người ta thù lao chứ! Ai bảo tôi hiện tại nghèo chỉ còn từng đó tiền!
Triệu Mỹ Huệ tự giễu cười cười.
- Vậy vì sao từ chiều hôm qua hai người không liên lạc nữa?
- Đùa giỡn xong rồi, lời nên nói cũng nói rõ, còn liên lạc với nhau làm gì? Tôi cũng không phải là loại người thích dây dưa, mọi người gặp nhau thì cũng phải đến lúc chia tay.
- Ngày hôm nay từ 0 giờ đến 4 giờ, bà ở đâu?
- Cái này hả, một người phụ nữ có tuổi như tôi thì đương nhiên là đang ngủ. Song, hiện tại tôi ở một mình nên không có nhân chứng. Chỉ vì mười triệu kia thì không đáng để cho tôi đi giết người. Đồng chí cảnh sát, không có vấn đề gì khác thì tôi đi trước.
Nói xong, Triệu Mỹ Huệ bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.