Gia đình "hoàn mỹ"
Dù thế nào đi nữa Vạn Nguyệt Bình cũng không thể ngờ được, sau khi kết hôn không phải là bắt đầu của cuộc sống hạnh phúc, khác xa so với gia đình hoàn mỹ trong tưởng tượng của cô...
Trực giác của phụ nữ rất chính xác, cô cảm giác được chồng mình Điền Chí Siêu rất yêu cô, đây cũng là nguyên nhân quan trọng cô quyết định tiến tới hôn nhân, tuy rằng bạn bè xung quanh đều cảm thấy mới làm quen được hai tháng đã kết hôn thì hơi vội vàng, nhưng Vạn Nguyệt Bình là ai? Việc cô quyết thì ai có thể khuyên được cô?
Đám cưới rất hoàn hảo, nơi tổ chức là tiệc rượu ngon nhất thành phố L, bên ngoài là bãi biển xinh đẹp, áo cưới được may vừa khít người, chồng mới cưới dịu dàng nắm tay cô, cha mẹ chồng khen cô không dứt, là một hôn lễ thỏa mãn tất cả ao ước của người phụ nữ.
Ôm theo hy vọng với tương lai, Vạn Nguyệt Bình từ chức lui về sau, đây cũng là yêu cầu duy nhất mà Điền Chí Siêu nói trước khi kết hôn, gia đình nhà chồng cô có thực lực kinh tế, ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này nhà chồng cô mua một biệt thự ven biển, nghe đồn hàng xóm còn có cả Phạm Băng Băng. Chồng yêu mình, hy vọng sau khi kết hôn cô có thể từ việc để chú tâm vào việc nhà. Mà Vạn Nguyệt Bình cũng không phải người cuồng công việc, chỉ là một con người bé nhỏ giữa lòng thành phố, thu nhập một tháng có ba nghìn tệ, chỉ đủ tiền nộp thuê nhà, điện nước, mua đồ ăn đồ uống, đây là lương của thành phần tri thức, cho nên cô không hề có áp lực tâm lý mà từ chức, vung ống tay áo, rời đi trong ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của đồng nghiệp xung quanh, cô trở thành thiếu phu nhân nhà giàu...
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, ba tháng, 91 ngày, 2184 giờ, 131040 phút, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với Vạn Nguyệt Bình mà nói dài dằng dặc như cả năm. Thiên đường và địa ngục, cũng chỉ là thế này, biệt thự đá tinh sảo rộng rãi không khác gì ngục giam giam cầm cô, cô không có điện thoại di động, không thể lên mạng, mỗi lúc Điền Chí Siêu ra ngoài đều khóa cửa lớn lại. Ngày trước chồng dịu dàng chăm sóc với cô bao nhiêu giờ biến thành tính chiếm hữu mạnh mẽ, cô phải hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của hắn, nếu cô hơi không nghe lệnh thì hắn sẽ dùng chân đấm đá, hơi oán giận thì sẽ quát mắng cô. Đứng ở cửa sổ tầng hai của biệt thự, nhìn trước mắt là biển rộng xanh thẳm mênh mông vô tận, tiếng sóng vỗ ầm ầm, gió lạnh thổi vào biển, ở giữa hè không hề có cảm giác oi bức. Nhưng sẽ có ai tin tưởng, bãi biển gần ngay trước mắt này mà Vạn Nguyệt Bình chưa bao giờ được đặt chân tới.
Đây là sinh hoạt mà cô muốn sao? Vạn Nguyệt Bình tự hỏi mình rất nhiều lần. Lúc cha mẹ đến thăm, Điền Chí Siêu đích thân tiếp đãi, không hề tiếc rẻ đồ ăn quý và lạ, nụ cười luôn khéo léo, chăm chú nghe dặn bảo của cha mẹ vợ. Cha mẹ cảm thấy cô sống khá tốt, cho nên Vạn Nguyệt Bình không thể nào mở miệng nói chuyện sinh hoạt mấy tháng nay, ban đầu chính bản thân mình sống chết cũng phải gả, hiện tại nếu sống chết muốn rời đi, tạm thời không nói đến có thoát khỏi bàn tay Điền Chí Siêu hay không, mà Vạn Nguyệt Bình cũng không nhẫn tâm mặc người nhà xảy ra chuyện, cô sợ, sợ thân thể mẹ không tốt sẽ không chịu nổi kích thích này. Vì vậy, im lặng là lựa chọn duy nhất.
Vạn Nguyệt Bình càng ngày càng im lặng, so với trước khi kết hôn hoạt bát giao du rộng rãi giống như hai người, không hề liên lạc với bạn bè là nam giới, cho dù không ở cùng Điền Chí Siêu thì ngay cả cửa cô cũng không ra được. Cô giống như bị Điền Chí Siêu cá chậu chim lồng, nuôi nhốt cô, chặt đứt cánh chim của cô, thế giới của cô ngoại trừ Điền Chí Siêu thì không có ai khác.
Cơm ngon áo đẹp, không còn muốn sống. Khắc hoạt chân thật sinh hoạt của Vạn Nguyệt Bình lúc này. Ai có thể tin được một người phụ nữ ở thế kỷ hai mươi mốt, sẽ giống như phu nhân thời cổ đại không ra khỏi cửa, sinh hoạt phía bên trong cánh cổng? Cam lòng sao? Vậy tại sao không chạy trốn? Sao cô chưa từng nghĩ đến chứ, thậm chí cô từng chạy ra ngoài, nhưng kết quả thì sao? Chạy về nhà mẹ đẻ, bị cha mẹ đóng gói trả lại, còn bị nhắc nhở không được giở tính khí trẻ con chơi đùa với Điền Chí Siêu, chạy đến nhà khuê mật bị Điền Chí Siêu bắt tại trận. Chân trước Điền Chí Siêu ở trước mặt người ngoại dịu dàng dỗ cô, chân sau về đến nhà đánh đập cô một trận.
Vạn Nguyệt Bình thật sự sợ, từng đấu tranh, nhưng một lần lại một lần bị đánh đập đau hơn. Bên ngoài, cô chỉ có thể theo hắn, không đối nghịch với hắn, làm theo những gì hắn phân phó. Điền Chí Siêu cho rằng cô chịu khuất phục, từ từ buông lỏng canh giữ với cô, cho cô tự do có giới hạn, cô có thể tới bên cạnh biển chơi đùa, cũng có thể đi cùng hắn về thăm nhà mẹ đẻ, lúc rảnh rỗi hắn có thể mang cô đi dạo phố và xem phim, giống như những đôi vợ chồng hạnh phúc.
Ngày hôm nay, bọn họ lại đến rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim người người nhốn nháo, Vạn Nguyệt Bình ngồi bên cạnh người con gái xinh đẹp, thời gian đến lúc phim chiếu còn một đoạn nữa cho nên cô ấy vẫn nghịch điện thoại, thẳng đến khi có một người đàn ông đến ôm cô ấy, hai người anh anh em em, cô ấy đem điện thoại để vào ghế ngồi.
Vạn Nguyệt Bình nghĩ ngợi linh tinh, nhìn chiếc điện thoại bên cạnh cô, như bị quỷ thần xui khiến cô đưa tay cầm lấy, cầm chặt trong tay rồi nhét vào trong áo. Sau đó nói mình bị đau bụng muốn về nhà, trước khi ra khỏi rạp chiếu phim cô đi toilet trước, sau khi tắt điện thoại di dộng, cô đi cùng với Điền Chí Siêu về nhà.
Vạn Nguyệt Bình ngoan ngoãn nghe lời một năm, chưa từng phản kháng, Điền Chí Siêu nói gì thì chính là cái đó, đánh cũng không phản lại, mắng không nói lại, chỉ đông tuyệt không đi tây, thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử siêu biến thái của Điền Chí Siêu, dần dần cũng không quản nghiêm Vạn Nguyệt Bình như trước, tuy rằng không thể tùy tiện ra khỏi cửa, nhưng vẫn cho phép ở nhà lên mạng xem phim gì gì đó - đương nhiên trong nhà cài đặt sẵn phần mềm trong máy vi tính, cũng cho cô một cái điện thoại di động - dĩ nhiên mỗi ngày Điền Chí Siêu đều kiểm tra tin nhắn trong điện thoại. Song, Vạn Nguyệt Bình cũng rất thỏa mãn, chuyện cô cần làm nhất chính là nhẫn nại, mỗi khi tâm trạng Điền Chí Siêu không tốt, sẽ trút giận bằng cách đánh cô, sau đó uống rượu, uống nhiều rồi lại đánh cô vài cái, rồi đi ngủ. Mà Điền Chí Siêu rất thông minh, động chân động tay rất có chừng mực, không đả thương mặt và cổ của cô - những bộ phận lộ ra bên ngoài.
Chỉ có ông trời mới biết cả một năm Vạn Nguyệt Bình không mặc các loại quần áo váy vóc ngắn. Một là Điền Chí Siêu cho rằng mặc như vậy ra ngoài quyến rũ đàn ông, vì thế đánh cô không chỉ một lần; hai là Vạn Nguyệt Bình sợ mặc đồ ngắn sẽ lộ vết thương ra bên ngoài, khó giải thích được.
Hiện tại tất cả mọi người đều coi họ là gia đình kiểu mẫu, trong nhà có tiền, không cần động tay, công việc chồng tốt thu nhập lại cao, không nợ nần, cho tới bây giờ hai người chưa từng cãi nhau trước mặt người ngoài, tất cả đều khiến cho mọi người hâm mộ không ngừng. Trong lòng Vạn Nguyệt Bình có khổ mà không nói ra được, chưa từng có khát vọng chồng chết như bây giờ...
Tâm tưởng sự thành (trong lòng nghĩ thì chuyện thành thật), đời người cũng là một thú vui lớn, rất nhanh Vạn Nguyệt Bình được như ý nguyện.
Ngày này, Điền Chí Siêu đi cả đêm không về, Vạn Nguyệt Bình lo lắng không yên ngồi ở trong nhà đợi tới bình minh...