Cha mẹ Lương Vũ Vân đến khiến cho Phạm Minh Dương khẽ trầm xuống, làm cảnh sát cũng được mười lăm năm rồi, cùng nói chuyện với thân nhân người chết vẫn luôn là công đoạn khó khăn nhất. Trạng thái chết của từng người khác nhau, theo đó phần tử hung ác phạm tội cũng khác, theo thời gian trôi qua cũng không thể khiến cho Phạm Minh Dương cảm thấy khẩn trương. Nhưng báo với người nhà là chuyện khác hoàn toàn, nói cho họ rằng người thân của họ mất, có lẽ là chuyện buồn nhất mà người bình thường từng trải. Trong một ngày u ám như vậy, hắn tham dự, không những thế còn phải đem cuộc sống của những người này điều tra ngọn ngành, có thể lộ ra toàn bộ những thứ mà không nên thấy dưới ánh sáng. Hơn nữa, cho dù qua mười lăm năm, mỗi một lần chạm mặt với người thân là một trong những điều khó khăn nhất trong mười lăm năm đó, tưởng rằng sẽ thành thói quen, sẽ thờ ơ, sẽ từ từ không cảm xúc, nhưng chung quy đối diện với những khuôn mặt cực kỳ thương tâm này hắn vẫn bị cảm động. E rằng, chính là loại đồng tình với người khác, Phạm Minh Dương chỉ có thể nghiêm túc chăm chú với công việc của mình hơn.
Bạn trai thần bí của Lương Vũ Vân vẫn chưa nổi lên mặt nước, hắn ta giống như chưa từng tồn tại, cảnh sát từ trong miêu tả của Diệp Mạc biết được người bạn trai thần bí này khoảng chừng 30 tuổi, cao khoảng 1m75, khuôn mặt quần chúng, trong biển người mênh mông có thể gặp rất nhiều người như vậy, đi chỗ nào tìm kiếm một người đàn ông bình thường như vậy đây? Giám định kết quả DNA cũng không thu hoạch được gì, lông và tinh dịch quả thật do một người lưu lại, nhưng mà trong hệ thống không tìm được người hiềm nghi phù hợp với dấu vân tay.
Đến cùng là hai ngày cuối cùng Lương Vũ Vân đi đâu, không một ai biết, 48 tiếng cuối cùng sinh mệnh của cô đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hiểu Nhụy gọi điện thoại cho Phạm Minh Dương, nói một sự kiện phát sinh có liên quan tới Lương Vũ Vân: Sau khi Cố Bảo Giai tự sát thì Đới Trạch Thần không thể kiểm soát được hành vi, từng ở trong sân trường uy hiếp bảo Lương Vũ Vân cẩn thận. Một tuần trước có người chứng kiến Đới Trạch Thần có tiếp xúc với người bên ngoài.
Kim Vĩnh Niên tại học viện Ngoại Ngữ hỏi tên Đới Trạch Thần, Đới Trạch Thần rất thức thời thừa nhận chuyện Trần Hiểu Nhụy nói, nhưng không thừa nhận sát hại Lương Vũ Vân. Quả thực một tuần trước Đới Trạch Thần muốn tìm người giáo huấn Lương Vũ Vân. Chuyện Cố Bảo Giai tự sát, bất kể Lương Vũ Vân có liên quan hay không, thì cô ta cũng đừng nên nói xấu Cố Bảo Giai sau khi chết, chính tai Đới Trạch Thần nghe thấy, thời điểm chất vấn Lương Vũ Vân, cô ta còn cãi bảo người chết cũng đã chết rồi, nói một hai câu còn không được sao? Thoáng cái Đới Trạch Thần tức giận, tuy rằng lời đồn đãi trước kia về hắn và Cố Bảo Giai không phải là thật, bọn họ cũng không hề hẹn hò, nhưng Cố Bảo Giai là cô gái đơn giản hiền lành, không đáng giá để cô ấy tự sát. Thế mà, Đới Trạch Thần tìm được tên côn đồ rồi muốn đi tìm cô ta trút giận một trận, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy Lương Vũ Vân đâu. Cho nên kế hoạch này còn chưa được thực thi thì phá sản.
Nói đến đây, Đới Trạch Thần rất bực:
- Tôi thật hối hận, nếu như thời điểm cô ấy bị người ta chửi tôi đứng ra nói mấy câu vì cô ấy, khích lệ cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ không nghĩ quẩn mà đi tự sát. Nhưng, khi đó tuy rằng tôi không mắng cô ấy, cũng không giúp cô ấy.
Lời giải thích của Đới Trạch Thần có chứng cứ, cả ngày chủ nhật hắn đi phòng tự học, không có thời gian gây án.
Trong lúc đó pháp y giải phẫu thi thể có thêm phát hiện mới: Bên trong thực quản của người chết tìm thấy đầu lưỡi bị thiếu sót. Đầu lưỡi của người chết được hung thủ cắt xuống sau khi chết, lúc đó quả thực tại hiện trường không phát hiện bộ phận này, cảnh sát đoán rằng hung thủ lấy nó làm kỷ niệm. Mà hiện tại xem ra, là hung thủ nhét vào cổ họng người chết, bởi vì người chết đã tử vong, cơ thể mất đi chức năng nuốt, bộ phận này không thể trượt từ cổ họng vào trong dạ dày, mà chỉ cắm ở phía trên đầu thực quản gần vị trí khoang miệng.
Đây ý nói là Lương Vũ Vân gieo gió gặt bão sao? Là một sinh viên, quan hệ của Lương Vũ Vân với người khác không có gì phức tạp, ngoại trừ đối đầu với Cố Bảo Giai, mà Cố Bảo Giai chết, ai là người hận Lương Vũ Vân nhất?
Đáp án đương nhiên là cha mẹ của Cố Bảo Giai rồi. Lúc cảnh sát địa phương xuất hiện trước nhà bố mẹ Cố Bảo Giai, người vừa trải qua đau đớn mất đi con gái, hai vị trung niên một đêm sinh tóc bạc, giống như người 60 tuổi. Bọn họ tranh nhau thừa nhận mình là hung thủ đã thuê người đánh chết Lương Vũ Vân!
Một người, tại sao lại có thể bị hai người đánh chết? Huống hồ bọn họ không ai nói rõ được là đến cùng Lương Vũ Vân chết ở đâu. Chờ đã... Đánh chết? Phạm Minh Dương dở khóc dở cười khuyên hai vị: Lương Vũ Vân chết bởi vì bị kích thích adrenalin mãnh liệt tiết ra dẫn đến chảy máu não, theo ngôn ngữ bình thường là cô ấy bị hù chết.
Vợ chồng Cố gia nghe được lời nói của Phạm Minh Dương đều im lặng, sau vài phút, mẹ Cố nhào vào lòng chồng khóc không thành tiếng:
- Báo ứng, quả báo kiếp này, cô ta hại con gái chúng tôi, quả nhiên ông trời đã trừng phạt cô ta, cô ta đáng chết, đáng chết.
Nói xong, mẹ Cố dừng khóc, từ trong tủ TV cẩn thận lấy một tờ giấy ra, đưa cho Phạm Minh Dương:
- Đây là thư nhận tội do tiểu tiện nhân kia viết, các vị xem đi. Cô ta thừa nhận, chết cũng không oan.
Đây là một bức thư gần một trăm chữ, chữ viết trên giấy mất trật tự, xem ra lúc đó người viết rất sợ, nét chữ run rẩy, mặt trước đại khái thừa nhận chính bản thân mình tung tin giả, hại chết Cố Bảo Giai. Cuối thư ký tên Lương Vũ Vân.
Cha Cố ngồi liệt ở trên ghế sa lon, thông báo toàn bộ quá trình đến nơi đến chốn: Sau khi Cố Bảo Giai chết, mỗi ngày mẹ Cố đều lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước không ăn, mắt thấy bà càng ngày càng gầy, cha Cố tích tụ tâm sự không có chỗ phát, đã nghĩ đến cách tìm người "dọn dẹp" Lương Vũ Vân, buộc cô ta nhận tội. Nói liền làm liền, ba Cố lấy ba năm nghìn tệ thuê mấy tên côn đồ đi theo ông tìm Lương Vũ Vân. Bọn họ nhìn chằm chằm cô ta đến khi cô ta đi một mình, năm tên cô đồ chen nhau đánh ngất xỉu Lương Vũ Vân rồi kéo cô ta đến một bãi đỗ xe không có người. Ở bãi đỗ xe đánh cô ta một trận, cũng bắt cô ta chính tay viết xuống thư nhận tội này.
Lúc đầu cha Cố dự định cầm thư nhận tội này đi đến cục cảnh sát, nhưng nghĩ mẹ Cố ở nhà một mình nên ông không yên lòng, cho nên về nhà trước, đưa cho mẹ Cố xem. Mẹ Cố tuy rằng vui vẻ khi có chứng cứ, lại lo lắng cảnh sát không nhận chứng cứ này, nên tiếp tục thu thập chứng cứ. Vì vậy không báo án gấp, nhưng lúc bọn họ còn chưa kịp tìm chứng cứ khác thì truyền đến tin Lương Vũ Vân đã chết được ba ngày. Tính toán thời gian thì đúng là ngày đầu tiên cha Cố đánh Lương Vũ Vân. Cha Cố sợ mình hạ thủ quá nặng không cẩn thận đánh chết Lương Vũ Vân, tuy rằng coi như báo thù thay con gái, nhưng cuối cùng không có dũng khí đi tự thú.
Giải thích được vết thương xanh tím trên người Lương Vũ Vân, lại không tìm được hung thủ sát hại cô. Cảnh sát chỉ lấy tội cố ý gây thương tích mà bắt cha Cố.