Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một ngày, bên trong phòng giải phẫu, pháp y Lâm cẩn thận nghiệm xét thi thể Vương Quyền Trung lần nữa, nỗ lực tìm kiếm manh mối bỏ sót lần trước. Lúc kiểm tra đến tay phải người chết, pháp y Lâm từ kẽ móng tay ngón trỏ tìm được một ít da, trên cơ thể nạn nhân ngoài tay phải ra thì không có dấu vết bị cào xước, như vậy rất có thể miếng da này thuộc về hung thủ. Lần đầu tiên nghiệm xác, pháp y Lâm cho rằng vai phải người chết bị thương rất nặng, tay phải xảy ra tranh chấp với hung thủ cho nên chưa kiểm tra kẽ tay. Sau khi xét nghiệm DNA, kết quả điều tra từ da ghi lại không có trong hệ thống tội phạm, lại có quan hệ máu mủ với người chết. Điều này là một phát hiện mới, pháp y Lâm lập tức thông báo cho Lưu Chấn Lương.

Lưu Chấn Lương và Trương Thiệu Văn lại đi đến nhà Từ Tiểu Hoa, một người thanh niên gương mặt chữ điền đang nắm tay an ủi Từ Tiểu Hoa, thỉnh thoảng còn giúp bà lau nước mắt. Nói như vậy đây chính là con trai của bọn họ đang học đại học rồi!

Quả nhiên, nhìn thấy cảnh sát tiến đến, Từ Tiểu Hoa lau khô nước mắt, hơi khẩn trương từ trên ghế đứng lên, mời hai người ngồi rồi giới thiệu chàng thanh niên tên Vương Lâm Hải, là người con trai đang học đại học của họ, biết cha xảy ra chuyện nên xin nghỉ phép về nhà, sáng sớm hôm nay mới về đến nhà.

Vương Lâm Hải lạnh nhạt gật đầu với hai vị cảnh sát, xem như là lên tiếng chào hỏi, sau đó tự đỡ Từ Tiểu Hoa ngồi xuống.

Sau khi hai người Lưu Chấn Lương tìm chỗ ngồi, cũng không vòng vèo với hai mẹ con bọn họ, đi thẳng vào vấn đề:

- Bà Từ, căn cứ vào điều tra từ cảnh sát chúng tôi, mục tiêu hung thủ hạ thủ rất rõ ràng, dứt khoát đưa Vương Quyền Trung vào chỗ chết, gần đây nhất ông ấy có đắc tội với ai không?

Từ Tiểu Hoa còn chưa kịp trả lời, Vương Lâm Hải cướp lời nói:

- Người như ông ta, sao có thể ra ngoài gây chuyện thị phi chứ? Đắc tội với người khác ư, không thể nào.

Lưu Chấn Lương cẩn thận đánh giá người thanh niên này, bảo vệ mẹ rất tốt, nhưng lại xưng hô với người cha vừa qua đời là "ông ta", một tiếng cha cũng không gọi, khuôn mặt cũng không nhìn ra được bi thương nào, ngược lại lời vừa nói ra kèm theo là gương mặt không tự chủ được hiện ra biểu tình ghét bỏ. Đây không giống phản ứng của một người con với cha của mình.

Nháy mắt với Trương Thiệu Văn, bảo hắn tiếp tục hỏi còn Lưu Chấn Lương cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Lâm Hải.

- Bà Từ, xin hỏi ban đêm bốn ngày trước bà ở đâu?

- Lúc đó tôi ở đơn vị tăng ca.

Từ Tiểu Hoa không cần suy nghĩ buột miệng nói ra:

- Ngày thứ hai công ty có một khách hàng quan trọng tới, tổ trưởng bảo nhân viên các bộ phận tăng ca quét dọn, không được bỏ qua ngóc ngách nào, bận đến sáng ngày thứ hai, công ty cũng cho chúng tôi thêm 200 tệ làm tăng ca, lại khuyến mãi thêm bữa ăn khuya và ăn sáng, cho nên tôi nhớ rất rõ.

Trương Thiệu Văn lại hỏi ngày đó Vương Lâm Hải làm cái gì. Vương Lâm Hải chỉ trả lời là không nhớ rõ, hắn ở trường học ngủ ngon. Nhưng nét mặt lại thiếu tự nhiên, tuy nhiên khôi phục rất nhanh. Đương nhiên tất cả cử chỉ này đều không tránh được tầm mắt đang dõi theo hắn của Lưu Chấn Lương.

- Phiền hai vị có thể vén tay áo lên không?

Vương Lâm Hải nghe thấy lời nói của Trương Thiệu Văn thì lập tức xù lông:

- Làm cái gì đấy? Mấy người định làm gì? Xét hỏi tôi và mẹ tôi như tội phạm sao? Các người có quyền gì mà yêu cầu chúng tôi làm này làm nọ, tôi sẽ tố cáo các người, tôi cũng hiểu pháp luật, bây giờ các người đang xâm phạm quyền lợi thân thể!

- Anh Vương, ngồi xuống nào, đừng có gấp. Chúng tôi không có ý gì khác, hiện tại cha anh bị người ta giết, anh cũng muốn mau phá được án đúng không? Chúng tôi làm như vậy là hy vọng loại bỏ hiềm nghi cho anh và mẹ anh. Đúng không nào? Chỉ cần chứng minh là hai người trong sạch thì chúng tôi mới tìm đúng phương hướng điều tra tốt. Cho chúng tôi nhìn cánh tay, nhanh thôi, không đau cũng không nhột.

Trương Thiệu Văn khuyên Vương Lâm Hải ngồi xuống, vừa định vén tay áo của hắn lên thì bị Vương Lâm Hải đẩy ra.

- Vương Lâm Hải, nếu như bây giờ anh không phối hợp điều tra với chúng tôi, thì chúng tôi trở về sẽ sai một nhóm người tới cưỡng chế thi hành việc lục soát! Chúng tôi có chứng cứ chứng minh tay phải Vương Quyền Trung từng cào hung thủ.

Vương Lâm Hải chán nản dựa vào ghế, từ từ cuốn ống tay áo lên, trên cánh tay trái có một vết thương dài xuất hiện trước mặt mọi người. Từ Tiểu Hoa nhìn thấy vết thương trên người con trai thì sợ ngây người, ôm con trai liều mạng lung lay:

- Con làm gì? Con làm cái gì thế?

Vương Lâm Hải bị áp tải tới cục cảnh sát, Từ Tiểu Hoa khóc cả một đường đi:

- Đồng chí cảnh sát, các vị hiểu nhầm rồi, con trai tôi không giết người, các vị nhất định hiểu nhầm rồi.

Mà ngồi trong phòng thẩm vấn, Vương Lâm Hải im lặng đối với tất cả vấn đề cảnh sát hỏi, thái độ tiêu cực, rất không phối hợp.

- Vương Lâm Hải, anh trải qua nhiều năm ăn học, là một người hiểu lý lẽ, đạt đến trình độ như bây giờ cũng hiểu được cứng rắn không có ý nghĩa gì, nếu như anh thẳng thắn khai báo, e rằng sẽ có hy vọng sống. Anh cam tâm tình nguyện buông tha sao? Anh nghĩ lại không chỉ vì anh mà còn vì mẹ của anh. Bà ấy vừa mất đi chồng, bây giờ lại sắp mất đi con trai. Anh muốn để cho bà sống cô đơn đến già sao?

Vương Lâm Hải ngẩng đầu:

- Tôi không giết ông ta. Tuy rằng tôi rất muốn giết, nhưng không phải tôi giết ông ta. Bất kể là ai giết, tôi cũng cảm ơn hắn.

- Các người không hiểu được đâu, từ nhỏ đến lớn, nửa đêm tôi tỉnh mộng đều nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ. Mẹ tôi không có chồng có khi còn sống lâu được thêm mấy năm.

- Tôi không biết ông ta là người đàn ông như thế. Ở bên ngoài đến rắm cũng không dám thả, nhưng về nhà lại đánh vợ. Người khác đều nói ông ta đối xử tốt với mẹ tôi. Cho mẹ tôi ăn ngon và mua quần áo mới nghĩa là đối xử tốt sao? Mẹ tôi nhiều năm đi làm thế, chỉ cần nói chuyện với nam giới thì ông ta về nhà đánh mẹ tôi, người cha như vậy chết là tốt.

- Tùy các người muốn điều tra gì thì điều tra, tôi không giết người. Một tuần trước, tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, nghe được giọng nói của mẹ tôi khác thường, hỏi đi hỏi lại mới biết được, ông ta lại đánh mẹ tôi, ra tay rất mạnh khiến mẹ tôi đau đến ngực không thở nổi. Ngày thứ hai tôi về tới nhà. Trên đường đi xe buýt, nhìn thấy ông ta đi ra từ quán cơm, miệng ăn đầy dầu mỡ, bộ dáng đắc ý vui vẻ, ngẫm lại mẹ tôi bị đau tới không thở được thì tôi xông tới lý luận với ông ta, tranh chấp khiến cho tôi bị thương ở cánh tay. Không tin thì các người có thể đến quán... Đường XX điều tra. Nhìn sáu ngày trước có phải ông ta ăn cơm ở đấy không! Còn có, cùng ngày tôi phải trở về trường học bởi vì giảng viên có việc tìm tôi, hôm nay tôi mới trở về.

Giảng viên của Vương Lâm Hải chứng thực mấy ngày nay trường học chuẩn bị thi biện luận, Vương Lâm Hải là người trong đội dự thi, không thể rời khỏi trường học. Có chứng cứ vắng mặt, Vương Lâm Hả được cảnh sát thả ra.

Vụ án lại lần nữa lâm vào tình cảnh không có người tình nghi, cũng không tìm thấy động cơ gây án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK