Sau khi nhìn rõ bức ảnh, con ngươi Tống Ninh Nghệ co lại. Lẫn được ở cái nơi trăng hoa này thì con mắt đều được tôi luyện, Tống Ninh Nghệ vừa liếc đã nhận ra Văn Mạt không phải đến đây chơi, cô có khí chất tương tự với người đàn ông lần trước quấn quít lấy mình. Nghĩ đến người đàn ông lần trước, cô ta không khỏi cảnh giác: - Cô là ai? Hôm nay tìm tôi có mục đích gì? - Tống Ninh Nghệ, cô là người thông minh nên tôi cũng không muốn làm khó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.