Tần Bằng Tu ôm chặt Văn Mạt, chạm vào vết thương chưa khép lại trên ngực cô khiến cô hít vào một hơi lạnh: - Đừng... Đau! Lúc này Tần Bằng Tu mới hoàn hồn, nghĩ tới ngực cô còn chưa lành vì thời gian nửa tháng ngắn ngủi vết thương chưa thể đóng vẩy hết được, là do anh vội vàng. Anh khẩn trương cẩn thận đỡ Văn Mạt ngồi trở lại xe, trên mặt hòa lẫn vui sướng khi mất mà được lại và vẻ phức tạp khi nghĩ lại tình cảnh lúc đó. Nửa tháng qua thời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.