Lần đầu tiên Ngô Lỵ cùng Văn Mạt gặp mặt hơi có cảm giác anh hùng hối tiếc anh hùng. Cả hai tuổi tác xấp xỉ, cũng đều ở trên cương vị của mình lập chút thành tích, khi người phụ nữ kết thân bằng hữu thường cần một phần duyên số, hai người nhìn nhau, hết thảy có thể nói cả hai đều không thể.
Ngô Lỵ đưa Văn Mạt đi kiểm tra mấy hiện trường phát hiện vụ án, thẩm vấn những người có liên quan, xem báo cáo nghiệm thi của mấy nạn nhân, cả đêm xem lời khai của người làm chứng và các vật chứng mà cảnh sát thu thập được. Trong buổi họp phân tích vụ án vào sáng sớm ngày thứ hai, mọi người tổng kết những đầu mối có trong tay:
- Khoa giám chứng xác thực qua kiểm tra phát hiện bức thư gửi cho đội trưởng Ngô chỉ có một vân tay của đội trưởng Ngô, mà trên phong thư phát hiện tổng cộng có mười sáu dấu vân tay, trải qua so sánh, có thể xác nhận hai trong số đó là của hai nhân viên đưa thư của bưu điện, hai vân tay thuộc về nạn nhân Hàn Huỷ Hân, còn những vân tay còn lại không chắc chắn. Nhưng ngày tháng gửi là sau khi Hàn Huỷ Hân chết, bây giờ tạm thời không chắc chắn Hàn Huỷ Hân cuối cùng là trong lúc vô tình chạm phải phong thư hay là bản thân cô ấy là người trong cuộc của vụ án.
- Máy quay giám sát vào thời gian xảy ra vụ án ở bệnh viện chúng ta đều toàn bộ xem qua một lần, không phát hiện nhân vật khả nghi, nạn nhân thứ hai làm sao vào phòng 701 vẫn không có phát hiện mới.
- Những tên người được hung thủ nhắc tới trong bức thư đã gửi chúng tôi cũng tiến hành xác nhận, ngoại trừ hai người Thành Thụ Bân cùng Văn Khoa xác định bị sát thủ ‘Tử thần’ sát hại bên ngoài, toàn bộ bảy người còn lại đều là bệnh nhân bị ung thư của bệnh viện thành phố, trong ba tháng ở nơi này đều chết hết. Bây giờ xem lại, những người này chắc tất cả đều bị hung thủ giết chết.
- Chúng ta đã xác nhận thân phận ba bệnh nhân tiếp nhận phẫu thuật cấy ghép, nhưng tất cả bọn họ đều từ chối nói chuyện với cảnh sát, mà theo ghi chép sắp xếp ca mổ và phòng phẫu thuật của bệnh viện thành phố thì căn bản Lô viện trưởng không tham gia vào ba cuộc phẫu thuật này, bây giờ chúng ta cũng không biết rốt cuộc ai là người thực hiện ba cuộc giải phẫu, cũng không cách nào truy xét ra bộ phận khỏe mạnh trên cơ thể ba người bệnh nhân.
- Thân phận nạn nhân thứ ba đã được xác định, tên là Vương Cương – phạm nhân vừa được ra khỏi trại giam, hắn từng cố ý gây thương tích cho người khác và bị phạt tù 7 năm, nửa tháng trước mới được phóng thích.
- Hệ thống thông tin một mực theo dõi những hiện trường vụ án, nhưng không có quay được bất kỳ ai đi qua, nạn nhân thứ ba người vừa chết chúng tôi có thông qua một số trang thiết bị kỹ thuật thu được, trên người hắn không tồn tại điểm gì khả nghi, nhưng có một người tên là Thủy Nhất Võng có liên hệ mật thiết với nạn nhân, đồng thời, trong hồ sơ vừa giao việc này cũng không có người nào biết.
Tiếp thu những thông tin từ mọi người, tiếp theo Văn Mạt đưa ra những điểm về tâm lý học của hung thủ phạm tội:
- Từ những lời nói của các vị cảnh sát cho thấy hung thủ sát hại các nạn nhân có đặc thù là: Bọn họ đều vô cùng ngạo mạn, dũng cảm mà thận trọng, viết thư cho cảnh sát một mặt là khoe khoang bản thân, mặt khác cười nhạo lực lượng cảnh sát không có tài cán gì, đồng thời cũng hy vọng việc này cả công chúng đều biết. Hắn cho rằng việc mình làm là đúng, hy vọng được công chúng tán thành; mặt khác, trong tiềm thức, hung thủ hy vọng có người có thể bắt được hắn, bởi vì kẻ giết người hàng loạt một khi đã bắt đầu giết người nếu không bị bắt thì không thể tự mình dừng lại được, đối phương không cách nào khống chế dục vọng giết người của mình, giống như nghiện ma túy. Vì lẽ đó loại giết người hàng loạt mà vẫn có khả năng trao đổi tin tức, hiện tại hắn viết thư, chúng ta có thể thông qua Internet hoặc báo chí hồi âm lại cho hắn.
- Đội trưởng Ngô đã chú ý đến hung thủ tự đặt tên cho mình là ‘Hel’, bình thường loại hung thủ giết người hàng loạt mệnh danh của bọn hắn cũng có thể là vị trí xác định, đến từ những thứ mà bọn họ gần gũi nhất.
Nói tới chỗ này, Văn Mạt bất đắc dĩ cười châm biếm:
- ‘Hel’ là vị thần mà hai nửa thân mình khác nhau hoàn toàn, vì vậy sát thủ ‘Tử thần’ hẳn là hai người. Lựa chọn phương thức độc chết nạn nhân, có thể thấy tố chất thân thể của hung thủ cũng không quá tốt, trải qua thời gian dài quan sát; có năng lực quan sát nội tạng nạn nhân thứ ba bị viêm gan B, một trong hung thủ là người có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Do đó ta có thể nhận định một trong hai hung thủ là nữ và trên 40 tuổi, công tác ở bệnh viện đa khoa thành phố, là một vị bác sĩ, còn một người khác làm công việc không mấy bắt mắt, là loại người không dễ bị chú ý, cô ta có thể hòa vào bất kỳ trong đám đông nào cũng sẽ không có người nào hoài nghi tại sao cô ta ở đây. Hai người này bình thường sẽ không thường xuyên liên hệ cho nhau, ở trường hợp công việc cho dù chạm mặt cũng sẽ không nói chuyện quá nhiều. Xét thấy người bị hại là bệnh nhân ung thư cùng với cử chỉ hành vi thường ngày không ngay thẳng, có khả năng vô cùng lớn là hung thủ có người thân đang bị bệnh tật giày vò, một vị hung thủ khác có thể là chính họ hoặc người thân trong gia đình từng bị bạo lực xâm hại như bắt cóc hay cướp đoạt các loại. Loại hình giết người này hết sức trật tự, hung thủ sẽ không tự chủ tham gia vào mà mời nhân chứng đi cùng, bọn họ thậm chí có thể làm nhân chứng đến giải thích cho cảnh sát người khác trong sạch bao nhiêu, điều này làm cho những người đó mang ơn các cô ta, rồi từ từ các nhân chứng sẽ bị hung thủ khống chế trong tầm tay. Hung thủ rất rõ mình muốn làm cái gì, vì lẽ đó, tôi không dám khẳng định, trong số các vị ở đây đã có người dò hỏi qua hung thủ hay chưa? Chỉ là các vị không có hình dung họ thành hung thủ mà thôi. Hiện tại công việc trước mắt của chúng ta chính là điều tra các nhân viên làm trong bệnh viện thành phố phù hợp với điều kiện đã nói trên. Sau đó làm một bước sàng lọc để chọn những người có hiềm nghi phạm tội. Đồng thời, chúng ta cũng nên tiến hành bước tiếp tục giao tiếp với hung thủ qua thư để biết thêm tin tức cá nhân của họ.
Ngô Lỵ dẫn người đi khuyên nhủ ba vị bệnh nhân tiếp tục nhận phẫu thuật từ bệnh viện, cuối cùng chỉ còn lại Vương Ái Bình đồng ý cùng lực lượng cảnh sát nói chuyện. Theo như lời khai báo của cô ấy, thời điểm làm thủ tục xuất viện, có người gọi điện thoại cho cô ấy, giọng nói thì cô ấy nghe không rõ, chỉ biết là giọng của nữ, người đó nói cho cô đã giúp cô ấy tìm được quả thận thích hợp, đồng ý giúp cô làm phẫu thuật. Lúc đó cô nghĩ là lừa đảo nên không để ý đến nhưng sau đó người đó lại gọi mấy cuộc điện thoại cho cô, cô suy nghĩ cũng không có ảnh hưởng gì tới mình nên đáp ứng. Sau đó tiếp nhận phẫu thuật, dựa theo thời gian hẹn trước, cô đến bãi đỗ xe của bệnh viên đa khoa thành phố, không nhìn thấy người nào, cô tưởng có ai đó đùa giỡn mình, đang lúc định rời đi thì có người từ phía sau bịt miệng cô lại, cô giãy dụa một hồi rồi bất tỉnh, chờ mấy tiếng sau khi cô tỉnh lại, cô thấy mình ở trên xe và được người nào đó đẩy đi, người đó nói với cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đỡ cô đến bãi đỗ xe, bảo cô hãy gọi điện thoại cho chồng cô tới đón cô về nhà. Từ đầu tới đuôi cô không hề nhìn thấy bác sĩ phẫu thuật cho mình hoặc những người khác.
Văn Mạt là người đầu tiên mở ra thư, vừa mở ra, đập vào mắt là một cái tiêu đề rất bắt mắt: Câu hỏi cho hai vị Tử thần xinh đẹp. Trong thư viết: Chúng tôi biết các vị có người thân gặp chuyện không may, đó là lý do các vị giúp những bệnh nhân đang gặp chuyện thống khổ, nhưng chúng tôi thắc mắc, bệnh viện đa khoa thành phố nhiều bệnh nhân như vậy, tại sao các vị lại chọn những người này?
Thư rất nhanh được gửi đi và lập tức xuất hiện ở trang đầu của các tạp chí nhưng chờ đợi thật lâu mà hung thủ vẫn không đáp lại...