Hạ Tân Hâm vẫn hơi hoài nghi Từ Tiểu Hoa, tiếp theo đi đến công ty Từ Tiểu Hoa điều tra tìm chứng cứ.
Công ty đất đai Du Mỹ nằm trên con đường náo nhiệt nhất thành phố, xung quanh là những nhà cao tầng san sát nhau, người đi đường đông như dệt cửi. Tòa nhà cao năm mươi tầng giống như đế vương cúi đầu nhìn xuống chúng sinh. Hạ Tân Hâm và Vu Khiết dứt khoát đi tìm người quản lý bộ phận hậu cần của công ty là Phùng Thắng, hỏi chứng cứ vắng mặt lúc vụ án phát sinh của Từ Tiểu Hoa, kết quả là tìm được câu trả lời thuyết phục. Ngày hôm đó quả thực công ty có tăng ca quét dọn vệ sinh, mà Phùng Thắng có ấn tượng nho nhỏ với Từ Tiểu Hoa, bởi vì bà là số ít những người ít chuyên môn ở bên cạnh hắn tìm ra từng góc chết ở tầng trệt để quét dọn, ngoại trừ có đi ra bên ngoài mấy phút thì suốt đêm mấy người đều ở chung với nhau.
Nói như vậy Từ Tiểu Hoa không có vấn đề gì? Hạ Tân Hâm không khỏi hồi tưởng lại ngày đó Vương Lâm Hải bị cảnh sát mang về, Từ Tiểu Hoa đi ở phía sau bọn họ nói con trai bà không có giết người, sau đó nhìn con trai ở trong phòng thẩm vấn nửa ngày vẫn chưa được đi ra, bà chần chừ muốn nói rồi lại thôi cả nửa ngày, rõ ràng biết chuyện gì đó khó nói, nhưng bà vẫn không có dũng khí để nói ra, ngoại trừ bản thân bà là hung thủ thì còn có khả năng nào khác sao? Hạ Tân Hâm tự đi điều tra quan hệ của Vương Quyền Trung và Từ Tiểu Hoa với người xung quanh. Hai người rời khỏi quê nhà nhiều năm, cha mẹ hai bên đều ở cùng con cái khác, hai người ngoại trừ hàng năm gửi chút phí sinh hoạt về thì chưa từng trở về quê, không liên lạc với thân thích hai bên, ai có thể hận tới nỗi chạy đến thành phố L giết người chứ?
Hạ Tân Hâm mang theo tâm sự rời khỏi công ty Du Mỹ, vừa mới đi đến bên cạnh xe thì Vu Khiết kéo hắn lại:
- Anh Hâm, anh nhìn xem người kia có phải Triệu Mỹ Huệ không?
Hạ Tân Hâm phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn. Có hai người phụ nữ đang đứng ở sau cột đá phía bên phải công ty, nếu không phải góc nhìn của Hạ Tân Hâm vừa chuẩn, thì rất ít người để ý góc đó.
Vóc người cao gầy mặc âu phục nữ là Triệu Mỹ Huệ, còn một người khác vóc người nhỏ bé là Từ Tiểu Hoa! Hai người xúm lại không biết nói chuyện gì, không bao lâu, Triệu Mỹ Huệ rời đi trước, qua thêm vài phút thì Từ Tiểu Hoa quay trở lại công ty.
Hai người này, một người là góa phụ cai quản cả một công ty, giá trị con người hơn trăm triệu, giáo dục bậc cao, là một người thành công; một người khác là công nhân từ bên ngoài đến làm, cuộc sống khó khăn, là nội trợ gia đình, ở tầng dưới cùng của xã hội. Điều gì khiến hai người ở cùng một chỗ? Hơn nữa lại chọn chỗ khuất như vậy để nói chuyện.
Cảnh sát chưa từ bỏ điều tra thông tin của Triệu Mỹ Huệ và Từ Tiểu Hoa. Sự thật chứng minh hai người trước giờ chưa từng có liên lạc gì, ngoại trừ Từ Tiểu Hoa mới xin được việc ở công ty Triệu Mỹ Huệ thì hai người hoàn toàn chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên quèn.
Điều tra tới điều tra lui, tất cả đều đi đến con đường cùng. Vụ án Vương Quyền Trung bị hại trở thành vụ án chưa thể giải quyết.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, mùa thu đến mang theo làn gió man mát, thổi đi cái oi bức của mùa hè, cũng tuyên bố sinh mạng Luân Khánh Tu kết thúc.
Cuối thu không khí mát mẻ, hồ chứa nước nhiều cá mập mạp. Người yêu thích câu cá như ông Tôn hẹn thêm ông Trần ở cách vách đi qua hồ câu cá. Tới khu đất, đã có thêm năm người tụ tập câu cá. Hai người chọn một chỗ đất trống, buộc mồi rồi tung cần chờ cá mắc câu. Cần câu của ông Tôn rất nhanh thì có động tĩnh, chỉ chốc lát câu lên được một con cá diếc dài bằng bàn tay. Một tiếng sau, ông Tôn câu thêm được sáu con cá, ông Trần đừng nói là cá, cần câu đến chút động tĩnh cũng không có, ông Tôn tự đắc nói với ông bạn già của mình ông chọn nơi không tốt rồi, ông Trần nói chờ đấy ai mà thèm cá của ông! Ông Trần đổi nơi thả câu, yên lặng chờ cá tới. Chỉ chốc lát, cần câu của ông chìm sâu xuống, có cá! Ánh mắt ông Trần sáng lên, vội vàng giật cần câu, nhưng nửa ngày vẫn không nhấc được cần.
- Ông Tôn, mau tới đây giúp tôi! Cá lớn! Nhanh! Nhanh!
Ông Tôn buông cần của mình, từ từ đi tới hỗ trợ, hai người mất chín trâu hai hổ mới chậm rãi thu dây câu về được, vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm mặt nước, xem bọn họ kéo được con cá to như thế nào, phỏng chừng khoảng mười cân, nặng như vậy mà.
Trên mặt nước bọt sóng càng lúc càng nhiều, cuối cùng, lưỡi câu lôi được thứ gì đó trồi lên.
- A...
Hai ông lão cùng kêu thảm thiết, cùng nhau buông cần câu ra.
- Người chết, người chết... A... Mau, mau đi báo cảnh sát!
Bên bờ hồ Đinh phát hiện một tử thi. Hồ Đinh là một trong những nguồn nước quan trọng của thành phố L, vụ án này lập tức đưa tới sự chú ý của cảnh sát. Xét thấy khối lượng nước hồ Đinh quá lớn, xả nước để tìm thi thể thì không thực tế, thành phố nhanh chóng phái thợ lặn tới trợ giúp.
Ở lần thứ tư thợ lặn thâm nhập vào bên trong đập chứa nước, cuối cùng cũng vớt được thi thể lên.
Người chết là nam, khoảng chừng 40 tuổi, thời gian chết khoảng mười tiếng đồng hồ trước. Trên người mặc âu phục có giá trị không nhỏ, trong túi đầy đủ giấy tờ nhận biết. Người chết là Luân Khánh Tu, nhà ở căn thứ năm tiểu khu Hạnh Phúc, phòng 9013.
Lúc cảnh sát tới cửa điều tra, Miêu Lệ Văn vừa mới rời giường, đầu tóc rối bù đi ra mở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với Trương Thiệu Văn cả nửa ngày, cuối cùng xổ ra một câu:
- Các vị tới tìm ai?
Hạ Tân Hâm lấy thẻ công tác ra:
- Chúng tôi là cảnh sát, đây có phải nhà Luân Khánh Tu không?
Miêu Lệ Văn nhường đường, mời hai người vào nhà:
- Đây mà là nhà của anh ta sao? Đây là khách sạn, chỉ là chỗ để ngủ, mười ngày nửa tháng mới quay trở về nhà. Anh ta còn biết cái nhà này sao?
- Đêm qua anh ấy có ở nhà không?
- Không ở nhà.
- Vậy chị có biết tối hôm qua anh ấy đi đâu, làm gì không?
- Mấy cái chuyện vớ vẩn kia tôi lười hỏi thăm, cũng lười quản. Cảnh sát tìm tới cửa, chắc lại làm chuyện gì rồi, anh ta đi chơi gái à? Bị các vị bắt rồi? Nói cho các vị biết, tôi không bảo lãnh anh ta đâu nhé, để anh ta chịu khổ trong cục cảnh sát mấy ngày, thế là tốt nhất! Rác rưởi! Năm đó bà đây mắt bị mù mới coi trọng loại đấy.
- Chị Miêu, Luân Khánh Tu chết rồi.
- Tôi không quan tâm, không liên quan tới tôi. Cái gì? Chết? Chết? Thật hay giả?
Hạ Tân Hâm nhìn Miêu Lệ Văn đang trợn mắt nhìn hắn, hơi thở dài, bình thường thì sẽ đau khổ, chồng chết, một tí tình cảm cũng không có:
- Thật, xin chị nén bi thương.
Miêu Lệ Văn im lặng một lúc, dường như đang tiêu hóa tin tức vừa nhận được, sau đó cô cười:
- Ha ha ha, tên vương bát đản kia chết trước bà đây rồi, ha ha, đáng đời, chết được lắm!
Hạ Tân Hâm á khẩu, người phụ nữ này đúng là, vợ chồng mà như vậy, máu lạnh quá rồi.
- Chị Miêu, xin hỏi đêm qua chị ở đâu?
- Nghi ngờ tôi ư? Thật ngại quá, tuy rằng tôi mong anh ta chết, nhưng để các vị thất vọng rồi. Ngày hôm qua tôi ở quán bên cạnh đánh mạt chược cả đêm, sáng sớm hôm nay bảy giờ mới về ngủ, các vị đi hỏi thăm người khác là biết.