Nhà ga, sân bay, khách sạn ở thành phố A đều dán đầy ảnh chụp Cổ Lương, biển số xe Chery Qq cũng được cảnh sát thông tri cho các trạm thu phí. Phạm Minh Dương chỉ huy đội cảnh sát bày thiên la địa võng, chỉ đợi Cổ Lương xuất hiện.
Văn Mạt tiếp tục phân tích quá trình hình thành tâm lý của Cổ Lương, suy đoán địa phương có khả năng hắn đợi nhất. Điều tra bà con hàng xóm với cha mẹ Cổ Lương trước đây, thời kỳ thơ ấu của hắn tình cảm cha mẹ Cổ Lương không tốt lắm, cha có khuynh hướng bạo lực, bình thường rất hay đánh mẹ hắn, mà hắn vì muốn bảo vệ mẹ mà thường chọc giận cha, hay nói lời độc ác với hắn, còn bé Cổ Lương đã phải sống trong cuộc sống u tối. Cho đến khi lên sơ trung, trong mắt hàng xóm xung quanh hắn là một người ít nói, là đứa bé có tính cách kỳ quặc, hắn có thể bởi vì một câu nói cười nhạo mà đánh đập bạn tàn nhẫn, mà cha mẹ hắn cũng mặc kệ không quan tâm đến hắn, cuối cùng năm Cổ Lương 15 tuổi, bạn học chế giễu tên hắn giống như tên con gái mà hắn dùng dao đâm chết bạn. Hắn nhạy cảm ốm yếu lấy được sự đồng tình của quan tòa. Xét thấy tuổi tác hắn quá nhỏ, tinh thần có vấn đề, cuối cùng xử hắn vào bệnh viện cưỡng chế tiếp nhận trị liệu cho đến khi thành niên.
Bác sĩ Thiệu Nhất Hồng đã ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu vô số người, không ai giống như Cổ Lương, ký ức đã qua mười mấy năm của ông mà như còn mới. Lúc Văn Mạt tìm tới cửa hỏi chuyện Cổ Lương, Thiệu Nhất Hồng lập tức nhớ lại chuyện này, cậu bé bình thường yên lặng không hề có cảm giác tồn tại. Ngày thường Cổ Lương ở trong bệnh viện hầu hết ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, ngoại trừ cần điều trị thì không nói chuyện với bất kì người nào. Trên thực tế, hắn không giao lưu với ai, đã nói nên bản thân không được bình thường, bởi vì con người thích sống tụ tập. Giao lưu là điều cơ bản đem mình dung nhập vào quần thể. Nhưng hiển nhiên Cổ Lương là người thích sống một mình, ngồi bên cửa sổ là nơi dành riêng cho hắn, những người khác mà cố ý chiếm đoạt đều bị Cổ Lương đánh. Một thiếu niên chưa tới mười tám tuổi, vóc dáng lại không cao, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng lại bạo phát ra năng lượng vô hạn, bệnh nhân bị hắn đánh đều bị sức mạnh của hắn dọa sợ. Ở bệnh viện ba năm, tuy rằng Cổ Lương rất bình thường, thế nhưng không có người nào dám khiêu chiến hắn.
Cửa sổ lớn sát mặt đất, ánh mặt trời sáng rực rỡ, một buổi chiều yên tĩnh, một thiếu niên nhỏ gầy cầm giấy vẽ tranh, là một hình ảnh đẹp đẽ cỡ nào, lần đầu tiên Thiệu Nhất Hồng nhìn thấy Cổ Lương vẽ cũng có cảm giác đó. Nhưng mà đến gần nhìn tác phẩm của Cổ Lương, Thiệu Nhất Hồng cảm thấy lạnh toát đầu ngón chân. Tác phẩm hội họa phối màu rõ ràng dứt khoát, nhân vật trông rất sống động, đối với một người mới học vẽ mà nói, có thể nói rất có thiên phú. Thế nhưng, tại sao màu đỏ lại là chủ thể bức họa, vì sao nhân vật trong tranh trông rất sống động lại giống như người nhận hết cực khổ, dữ tợn giống như một quỷ sứ?
Cổ Lương cảm giác có người đứng ở phía sau, hắn nhanh chóng xoay người lại, biểu tình trên mặt hung tợn sau khi nhìn thấy người đến là bác sĩ thì rút lui, lộ sau một nụ cười vô hại. Nhưng nụ cười ấm áp này khiến cho Thiệu Nhất Hồng sợ run lên.
Trong lúc điều trị, Thiệu Nhất Hồng từng mập mờ hỏi tại sao Cổ Lương muốn vẽ bức tranh như vậy, khi đó Cổ Lương nhẹ nhàng trả lời là: Bởi vì người trên thế gian ai rồi cũng phải xuống địa ngục, hắn chẳng qua đang giúp những người này nên chọn đi đến tầng nào.
Đảo mắt cái thời gian ba năm nhanh chóng qua đi. Trong ba năm này, Cổ Lương vẽ mấy trăm bức tranh, nội dung đều là thân thể to lớn, càng lúc càng cụ thể hơn, càng máu tanh hơn, khát vọng khát máu của đứa bé này càng ngày càng tăng. Thẳng đến ngày hắn thành niên, tuy rằng Thiệu Nhất Hồng cực lực phản đối chuyện cho hắn trở về xã hội, nhưng Cổ Lương vẫn rời khỏi bệnh viện, lúc đi hắn mang toàn bộ bức tranh hắn vẽ đi. Từ đó về sau, Thiệu Nhất Hồng chưa từng gặp Cổ Lương.
Thời kỳ thơ ấu bị cha mẹ đánh đập chửi bới, thời kỳ thiếu niên bị cha mẹ vứt bỏ, trong lịch trình trưởng thành hơn mười năm của hắn, không có ai cho hắn nhiều ấm áp. Có người từng nói một câu như thế này: Trẻ con như một tờ giấy trắng, cha mẹ vẽ mây trắng lên trời xanh, đứa bé lớn lên sẽ trở thành ánh mặt trời rực rỡ; nhưng cha mẹ vẽ mây đen lên trời thì đứa bé cũng dần trở nên âm u. Bị cha mẹ bỏ mặc khiến cho Cổ Lương có khuynh hướng bạo lực vô hạn, tính cách cũng ngày càng cực đoan.
Ở trên thân năm người bị hại, pháp y không tìm được chứng cứ nào cho thấy hung thủ do dự lúc hạ thủ, Cổ Lương bây giờ cũng không phải là đứa bé tính còn trẻ con như mười mấy năm trước, hắn cuối cùng cũng lớn lên khỏe mạnh thành sát thủ máu lạnh có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng của thành phố. Một người như thế, người mà họ muốn giết cuối cùng, chỉ có thể là người đã thôi thúc lên tính cách vặn vẹo của hắn, là cha mẹ của Cổ Lương.
Trong hộ tịch thành phố A ghi lại được cha mẹ Cổ Lương dời đến thành phố B. Đôi vợ chồng hơn năm mươi tuổi mấy năm nay sống không được tốt, hai người bằng cấp không cao, thời gian hơn mười năm đổi qua không dưới hai mươi việc làm, mỗi một đồng tiền kiếm được đều miễn cưỡng đủ sinh hoạt hai người. Cha Cổ mê rượu, sau khi say thường đánh vợ. Mẹ Cổ ở trước mặt chồng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, nhưng ở trước mặt người bên ngoài lại giống như người đàn bà chanh chua, hàng xóm xung quanh không ai thích bọn họ. Nửa năm trước, cha Cổ ở bên ngoài uống rượu say, mẹ Cổ nghe tin thì đến đón ông về nhưng bị ông đánh ngã xuống đất, thắt lưng đụng vào đầu đường cái, không thể đứng lên. Được người trong quán phục vụ, cha Cổ làm sao biết chiếu cố mẹ Cổ nằm tê liệt trên giường, bây giờ bọn họ sống rất khổ cực, mẹ Cổ cả người mùi đầy mồ hôi lẫn mùi nước tiểu, cả người tiều tụy không giống người. Thấy có người tiến đến, kêu gào muốn uống nước.
Hai người không ai chiếu cố, sinh hoạt thê thảm nhưng cũng không hề thấy cắn rứt với đứa con trai duy nhất. Cảnh sát nói rõ ý đồ đen thì bị mẹ Cổ đuổi ra cửa, hai vợ chồng đều nói với người ngoài là con trai mình đã chết từ sớm rồi, một chút cũng không liên quan đến họ. Cảnh sát thành phố B phải phái hai vị cảnh sát chuyên môn tới một nơi gần đó bí mật theo dõi, nếu phát hiện hành tung của Cổ Lương thì lập tức bắt giữ.
Nhưng mà phảng phất như Cổ Lương biết cảnh sát đang tìm hắn, hắn ẩn giấu mình thật tốt, không ra ngoài gây án, trong lúc nhất thời thành phố A sóng êm biển lặng. Phạm Minh Dương và những cảnh sát khác gấp đến độ như lửa lan vào nhà, sợ hắn chạy đi chỗ khác, không gây án ở đây. Bọn họ hận không thể lật tung thành phố A để tìm kiếm, nhưng Cổ Lương vẫn như cũ mai danh ẩn tích.
Văn Mạt hiểu, Cổ Lương sẽ không dễ dàng thu tay lại, mục đích sinh tồn của hắn là điều này rồi, để cho hắn yên tâm sống cuộc sống của một người bình thường là không có khả năng. Hắn nhất định sẽ hạ thủ giết người, khoảng cách từ vụ án thứ năm đến giờ đã được hai tuần rồi, hắn so với sát nhân khác chu kỳ dài hơn, có thể hắn đang vấp phải chuyện gì, hoặc hắn đang chờ để lên một kế hoạch lớn hơn...