Sáu giờ chiều, sau khi thăm khám, bác sĩ y tá đổi ca trực để kiểm tra phòng ốc, nhân viên vệ sinh quét dọn vệ sinh xong, bệnh viện thành phố cả ngày huyên náo trở nên yên tĩnh lại.
Khu nội trú lầu chín, khoa ung bướu.
Trong hành lang yên tĩnh, phần lớn bệnh nhân đều nằm yên trên giường bệnh. Đây là khu phòng bệnh có tỷ lệ người chết cao nhất trong bệnh viện thành phố, tựa như ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sự mục nát của cái chết. Bác sĩ y tá làm việc ở đây từ ban đầu nhìn thấy người mắc bệnh chết đau buồn khóc lóc tỉ tê dần dần cũng trở nên tê liệt.
Y tá trực ban giương mắt nhìn đồng hồ trên tường đã điểm hơn sáu giờ, nhanh chóng cầm hai hộp cơm đã sớm chuẩn bị trong tay, xoay người đối diện với Hàn Huỷ Hân đang cúi đầu nghịch điện thoại nói:
- Tiểu Hân, chị đi ăn cơm, em thăm phòng bệnh một chút, bệnh nhân giường 2 phòng 907 chưa đầy 10 phút nữa cần phải đổi dịch, nhớ nhé.
- Em biết, nhớ mang tới cho em một ít trái cây nhé.
Hàn Huỷ Hân cũng không ngẩng đầu, phất phất tay.
Thượng Hạ ngâm nga bài hát một đường đi tới phòng ăn dành cho nhân viên. So sánh giữa phòng ăn cung cấp cho bệnh nhân đặc biệt mà nói, phòng ăn dành cho nhân viên không phải chỉ tốt một điểm hai điểm, một phần là thức ăn mặn còn một phần là chén canh và trái cây, dinh dưỡng phối hợp hợp lý, đến giờ ăn cơm là đầy ắp người.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đợi một hồi lâu mới đến phiên cô ta lấy cơm, hơn sáu giờ rưỡi, lúc ôm hai phần thức ăn trở lại khu nội trú lầu chín, Hàn Huỷ Hân vẫn duy trì tư thế cũ chơi trò chơi trong điện thoại di động.
Thượng Hạ buông hộp cơm xuống đi vào phòng rửa tay chuẩn bị súc miệng, xoay người, lơ đãng thấy bịch truyền dịch vốn dùng để thay cho phòng 907 vẫn còn đặt ở chỗ cũ.
Đáng chết, cô nàng chết bầm kia lo chơi đến không còn nhớ gì cả. Thượng Hạ gọi Hàn Huỷ Hân một tiếng, rồi vội vàng cầm bình truyền nước biển đi tới phòng bệnh 907.
Nghe có người kêu tên, Hàn Huỷ Hân mới ngẩng đầu lên, thấy bịch nước biển được Thượng Hạ cầm đi mới nhớ tới cô ấy trước khi ăn cơm đã dặn dò mình phải đổi bình, hỏng rồi, mình mê chơi mà hoàn toàn quên mất. Hàn Huỷ Hân bận bịu để điện thoại di động xuống, bước nhanh đuổi kịp Thượng Hạ, cẩn thận sửa sai. Đây là lần thứ ba cô ta mắc sai lầm trong hai tháng làm việc tại bệnh viện này. Công việc bây giờ rất khó tìm, tới làm việc ở đơn vị bênh viện tốt như vậy trong thành phố cũng không dễ dàng gì, nếu để y tá trưởng biết và báo cáo với lãnh đạo, mình nhất định sẽ bị cho nghỉ việc mất.
Hàn Huỷ Hân chán nản đi theo Thượng Hạ đến phòng số 907, trong lòng không ngừng cầu nguyện bệnh nhân này ngàn vạn lần đừng tố cáo cô ta.
Nhìn Thượng Hạ đẩy cửa đi vào phòng 907, Hàn Huỷ Hân nhắm mắt đi theo sau, suy nghĩ một lát nhất định phải sửa sai thật tốt với bệnh nhân, cố gắng phải giữ được công việc.
Bên trong phòng 907, giường số 1 trống không, đến ngay cả túi truyền dịch ở giường số 2 cũng còn dư lại một ít, Hàn Huỷ Hân thở dài một cái.
Cái gì vậy, nước còn nhiều như vậy, đổi cái gì mà đổi chứ, nhất định là Thượng Hạ nhớ sai thời gian, làm cho mình lo lắng hết nửa ngày. Nhìn bệnh nhân giống như đang ngủ vậy, Hàn Huỷ Hân liền muốn kéo Thượng Hạ đi ra ngoài lại bị Thượng Hạ đẩy ra.
Thượng Hạ đến gần phía trước, phát hiện bình truyền nước biển không nhỏ nước xuống, lại sờ cổ bệnh nhân, thở dài, xoay người nói với Hàn Huỷ Hân:
- Đi gọi bác sĩ trực ban đến, bệnh nhân đã chết.
Hàn Huỷ Hân vừa định đi ngay, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, lại kéo Thượng Hạ nhỏ giọng nói:
- Chị Hạ, bệnh nhân chắc vừa mới chết không lâu, em thay túi dịch trước, nếu không y tá trưởng Hoàng quay trở về em lại phải ăn mắng. Cầu xin chị đó, chị Hạ.
Thượng Hạ bất đắc dĩ nhìn Hàn Huỷ Hân, cô nàng chết bầm kia ngoại trừ có cái tính hay quên thì bình thường cũng không có gì khác, thôi vậy, mình giúp em ấy một lần, tha được thì nên tha:
- Em có lúc nào nhớ lâu được đâu, lần này chị tha cho em, lần sau không may mắn như vậy. Còn không chịu làm mau đi!
Hai người vội vàng tháo bình nước biển cũ xuống, đổi cái mới lên, lại cắt ống dẫn nước biển, đổ một nửa nước trong bình mới ra chậu nước tiểu, lấy bình cũ đi và đổ sạch chậu nước tiểu. Lúc này mới nhấn nút gọi cấp cứu, được một phút, bác sĩ trực ban mới chạy đến. Chạy đến phòng 907, sáu giờ bốn mươi mốt phút, hai bác sĩ trực ban tuyên bố bệnh nhân đã tử vong do suy hô hấp.
Đối với khu phòng bệnh khoa ung bướu ở lầu chín mà nói, bệnh nhân tử vong vốn là chuyện bình thường, mà bệnh nhân giường số 2 phòng 907 vốn là người mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hoá trị và xạ trị đều không có hiệu quả. Mặc dù bản thân bệnh nhân có nghị lực sống tương đối mãnh liệt, còn chọn liệu pháp sử dụng thuốc bắc đắt tiền nhất, nhưng, con người không thể thắng được ông trời, ở trong cuộc chiến sinh tử này, tế bào ung thư trong cơ thể chiếm thế tuyệt đối.
Thông báo cho thân nhân, một đám người già trẻ lớn bé rất nhanh chạy tới, có thể mọi người đều biết mất đi vị thân nhân này là điều sớm muộn nên biểu hiện của mọi người tương đối bình tĩnh, kiềm chế tiếng khóc đứt quãng, người thân nhất tắm rửa đơn giản cho người chết, thay quần áo mới chỉnh tề sau đó mới yêu cầu phía bệnh viện trước tiên đưa thi thể cất giữ trong nhà xác, ngày mai đưa về nhà cử hành tang lễ, rồi đoàn người liền rời khỏi bệnh viện. Dì Tôn - người phụ trách dọn dẹp vệ sinh nhanh nhẹn xử lý lại phòng bệnh, thay sạch sẽ drap trải giường, đẩy chiếc xe sạch sẽ trở lại phòng chứa đồ, sau đó đi nghỉ ngơi. Chín giờ rưỡi tối, lầu chín lại khôi phục yên tĩnh.
- À, chị có nghe nói qua chuyện ma quỷ lộng hành ở đây không?
Mối nguy nhỏ của mình đã giải quyết, mặc dù biết như vậy là không đúng, nhưng Hàn Huỷ Hân vẫn không nhịn được cảm thấy bệnh nhân này chết thật đúng lúc.
Cô ta không tim không phổi lại ỷ vào Thượng Hạ.
Mặc dù thời gian Thượng Hạ làm việc ở bệnh viện thành phố này lâu hơn Hàn Huỷ Hân, nhưng bình thường Hàn Huỷ Hân hơi hướng nội không biết nhiều người, càng không để ý đến bệnh viện này có chút kỳ quái. Bây giờ nghe nói bệnh viện có ma quỷ lộng hành làm cô gái này không nhịn được cảm tháy tóc gáy đều dựng cả lên.
- Có nghe nói, khu phòng bệnh này của chúng ta mấy chục năm trước có một bệnh nhân cũng mắc bệnh ung thư, đang trong thời kỳ đặc biệt nguy hiểm nhất, bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng bận rộn cải cách hoặc bị sa thải, nào có ai ở không đi quan tâm bệnh nhân. Mắc bệnh ung thư không thể không đau mà, ở thời gian đó làm gì có pethidine, thuốc giảm đau rồi cái gì thuốc gây tê như bây giờ, chỉ có thể tự chịu đựng, những bệnh nhân không thể chịu được thì ở đó kêu trời ‘Tôi đau quá, đau chết luôn, giết tôi đi’. Sau đó quả thực không chịu được nữa, nhưng cũng không có quyết tâm mà tự sát, họ cầu xin bệnh nhân này giết bọn họ, bệnh nhân này suy nghĩ một chút cũng thấy phải, dù sao cũng không chữa khỏi, sống cũng chỉ chịu tội liền giết ba bệnh nhân bị bệnh nặng nhất, sau đó bệnh nhân này tự chết. Nhưng cái khu phòng bệnh này a, kể từ lúc đó trở đi, mỗi tháng chết ba bệnh nhân, qua nhiều năm như vậy. Em nói xem có gì đó tâm linh không?
- Hai người ở nơi này lẩm bẩm cái gì? Trễ giờ kiểm tra phòng bệnh rồi, còn không đi cùng với tôi.
Giọng nữ trầm thấp ở phía sau hai người bỗng dưng vang lên, trong khoảnh khắc đó hai người bị doạ sợ đến cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh. Xoay người nhìn thấy người sau lưng, vội vàng đứng dậy cầm theo ít hồ sơ bệnh lý đi theo cô ta ra ngoài.