Thật ra, Triệu Thụy Mật chưa từng rời khỏi thành phố A...
Thời gian lùi về thời điểm Tằng Khánh Quân đánh chết người vợ kết tóc với mình...
Triệu Thụy Mật kinh ngạc ngồi yên ở trên mặt đất, nhìn người phụ nữ ngã xuống cách cô khoảng nửa mét, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp người phụ nữ lớn tuổi mà Tằng Khánh Quân từng nói, lại thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy vẻ bi thương và thống khổ, máu tươi chảy ồ ạt từ trên đầu đến nửa gương mặt cô ấy, thân thể thỉnh thoảng còn co quắp vài cái.
Người phụ nữ này xinh đẹp ngoài ý muốn, da mặt trang điểm tinh xảo, quần áo vừa vặn, vừa rồi ở trên đường Triệu Thụy Mật đã sớm chú ý tới cô ấy, rõ ràng là phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, không hề tươi tắn mà lại có khí chất thành thục chững chạc, cô ấy lạnh nhạt như hoa lan trong cốc, thân ở nơi phố xá sầm uất nhưng lại mang vẻ điềm tĩnh thong thả như đi trong núi, cho dù xông lại tát mình một cái, cũng không hề thấy cô ấy thô lỗ. Cho nên Triệu Thụy Mật không hề đánh trả, ở trước mặt người phụ nữ như vậy cô rất tự ti, đồng thời cũng có cảm giác nhục nhã.
Đột nhiên Triệu Thụy Mật cảm thấy rất hối hận, hối hận từng trêu chọc Tằng Khánh Quân, nếu không phải bởi vì cô, thì lúc này người phụ nữ đang nằm chật vật trên mặt đất hẳn vẫn thoải mái hưởng thụ ánh nắng mặt trời hôm nay. Nhưng giờ đây, cô ấy nằm ở chỗ đó, nằm im lạnh toát không nhúc nhích.
Hồng nhan chưa già ân đã đoạn, lúc này Triệu Thụy Mật hiểu rõ ý tứ của những lời này hơn bao giờ hết. Ngay cả phụ nữ khí chất nhã nhặn cũng không thể bảo vệ được trái tim của chồng mình cả đời, huống chi là mình. Triệu Thụy Mật hiểu rõ, trong ánh mắt những tên đàn ông này chỉ có hình ảnh "khỏa thân" của cô, chứ không có nửa điểm yêu mình, cho dù là ở trên giường cũng chỉ là ham muốn cơ thể mình mà thôi. Những lời ngon tiếng ngọt, nghe một chút rồi thôi, không có nửa câu thật lòng.
Quả nhiên dựa vào đàn ông, lợn nái sẽ biết leo cây. Trước mắt Triệu Thụy Mật hiện ra giọng nói và dáng điệu của người chồng đã qua đời. Người đàn ông lặng lẽ lại hơi đần độn, không hiểu được những lời nói đường mật, nuôi cô năm năm, thì ra hắn lại cưng chiều cô như vậy. Cho dù cô tiêu hết tiền hắn tích góp, thì hắn chỉ là càng cố gắng kiếm tiền, cho dù cô mắng hắn không có tiền đồ thì hắn chỉ cười cười rồi bưng cơm nước nóng hổi ra. Người đàn ông cưỡi xe đạp chở cô, người đàn ông làm ấm bụng cho cô, người đàn ông đi xa nhà sẽ mang về nhà đồ ngon, dùng hành động của hắn yêu mình cả đời.
Triệu Thụy Mật gào khóc, thì ra, chính mình, chiếm được tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới, chiếm được người yêu đáng để phó thác cả đời nhất thế giới, mà vẫn không biết đủ, vẫn khát vọng tiền, hướng tới sinh hoạt xa xỉ để cho hắn ra ngoài bôn ba lái xe, cuối cùng đẩy mạng sống hắn đi.
Biết vậy chẳng làm...
Mê mê hồ hồ đi ra từ cục cảnh sát, Triệu Thụy Mật về tới nhà mình, sinh hoạt gia đình từ nhỏ của chồng không tốt, trước đây ở trong mắt cô thêm cả nhà là bốn người thế là rất keo kiệt, nhưng bây giờ trong mắt cô, đây chính là gia đình, là ấm áp, là nơi đoàn tụ.
Hương thơm bốc ra từ trong phòng bếp, là mẹ chồng đang nấu cơm! Ngẫm lại sau khi kết hôn không phải chồng làm thì là mẹ chồng làm, bản thân cô chưa từng xuống bếp, khiến cô hơi xấu hổ. Con gái ngồi bên bàn cơm nhìn cuốn sách manga. Quyển sách này là năm sinh nhật năm tuổi của con gái chồng mua được. Ngày đó mình làm cái gì? Sau bữa ăn cơm qua loa, chính mình vội vội vàng vàng đi ra ngoài uốn tóc, không có chơi đùa với con gái, mình thật không xứng làm mẹ. Nghĩ vậy, Triệu Thụy Mật đi tới ngồi bên cạnh con gái, nhẹ nhàng kéo con. Thân thể nho nhỏ của con gái cứng đờ, trong lòng Triệu Thụy Mật khổ sở, thực ra con gái rất nhạy cảm, cũng hiểu được trước đây mẹ không thương cô bé, cho nên không thích ứng được thân mật bây giờ? Triệu Thụy Mật nhẹ nhàng vỗ bả vai con gái, cầm lấy sách manga rồi kể truyện cho con nghe, thân thể con gái từ từ mềm nhũn dựa vào trong ngực cô, chăm chú nghe kể truyện, còn hưng phấn mà quấn quít lấy cô nói rất nhiều, cuối cùng còn nhát gan hỏi về sau có thể nghe tiếp câu chuyện được không, Triệu Thụy Mật nghẹn ngào gật đầu, ôm chặt con hơn.
Mẹ chồng bưng cơm nước đi ra, không để cho cô một sắc mặt tốt. Ba người im lặng ăn xong cơm, Triệu Thụy Mật cướp lấy việc rửa bát, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ chồng, cô ngượng ngùng bê bát đi vào phòng bếp.
Chính mình không có việc làm, không có gì đảm bảo cho mẹ chồng và con gái, mặc dù phí sinh hoạt vẫn đủ một nhà, nhưng con gái càng lớn, sang năm còn phải đi học, lại thêm một khoản chi tiêu không nhỏ, không thể lấy khoản bồi thường của chồng mà sống qua ngày được. Ngày mai cô phải đi tìm việc làm.
Ngày thứ hai, Triệu Thụy Mật dậy thật sớm, dựa theo tìm việc trên mặt báo mà đi tới từng nơi. Nhưng bản thân không có kinh nghiệm làm việc, bằng cấp lại thấp, chỉ có thể nộp đơn lao động chân tay như bán hàng hay rửa bát, những công việc này cũng không cần người có kinh nghiệm.
Cả một hôm, vấp phải trắc trở xung quanh. Triệu Thụy Mật kéo bước chân nặng nề trở về nhà. Trước tiên kể truyện cho con gái, sau đó lại cướp lấy bát rửa thật sạch, mệt mỏi ngã xuống giường ngủ say.
Ngày thứ ba, Triệu Thụy Mật chưa từ bỏ ý định đi vòng vo một ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đợi lúc cô trở lại tiểu khu, phát hiện quầy hàng cách đó không xa có ý định chuyển nhượng. Lợi nhuận của quầy hàng này cũng không tệ, sao đột nhiên lại muốn chuyển nhượng chứ? Nếu như thích hợp, chính mình bàn lại, cùng với mẹ chồng đến nơi này buôn bán, cũng có thể kiếm chút tiền.
Bấm số điện thoại của chủ quầy hàng, biết được chủ quầy hàng muốn dời sang thành phố bên cạnh với con trai, chỉ có thể chuyển nhượng, Triệu Thụy Mật động lòng. Quầy hàng rất sạch sẽ, hai người cò kè mặc cả một phen rồi ký hợp đồng.
Thời điểm Triệu Thụy Mật về nhà lấy tiền, đoán chừng lúc đó mẹ chồng mang theo con gái đi mua thức ăn, cô lấy khoản tiền cuối cùng do chồng để lại, thề nhất định phải làm ra chút lợi ích, chiếu cố sinh hoạt của mẹ chồng và con gái.
Đem quầy hàng lau dọn sạch sẽ, lấy một ít đồ cần dùng cho ngày thứ hai, Triệu Thụy Mật mệt mỏi ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích. Nhưng vừa đặt mông thì điện thoại trong túi xách vang lên. Cô dùng dằng đi tới nhận điện thoại, hóa ra là cục cảnh sát muốn tìm cô để hỏi vụ án Tằng Khánh Quân, bảo cô đến cửa tiểu khu, một chút nữa hắn đến.
Triệu Thụy Mật lại ngồi xuống nghỉ ngơi mười phút mới từ từ đi ra đến cửa tiểu khu. Đối diện tiểu khu là cửa hàng trên đường Lâm Chủ, lúc này là giữa trưa hy vọng cảnh sát không nên hỏi quá lâu, bản thân còn phải về nhà nói tin tức tốt với người nhà. Một chiếc xe ô tô đậu dưới bóng cây, bên cạnh là một người đàn ông dựa vào và mở cửa xe ra, nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, nhìn thấy Triệu Thụy Mật đi ra thì phất tay về hướng cô.
Triệu Thụy Mật đi tới hỏi:
- Đồng chí cảnh sát, không phải lần trước tôi đã nói hết mọi thứ rồi sao? Hôm nay còn có chuyện gì?
Vừa dứt lời, người đàn ông dùng sức đẩy Triệu Thụy Mật vào bên trong xe, bàn tay cầm dao chém vào cổ cô, hai mắt Triệu Thụy Mật tối sầm lại, ngất đi. Người đàn ông dùng dây câu trói hai tay cô, rất nhanh lái xe rời đi.