Thành phố B, nhà họ Cổ.
Cha Cổ mỗi ngày uống rượu mạnh không quan tâm đến mẹ Cổ vẫn nằm trên giường, mẹ Cổ đói bụng đến nổi điên phải tự mình bò đến phòng bếp tìm mấy cọng rau héo úa bỏ vào trong nồi nước đun sôi lên, hổn hển nuốt vào, rồi từ từ bò trở về phòng, nằm bên mép giường chửi rủa, chờ cha Cổ trở về bế bà lên.
Phạm Minh Dương thuê ở phòng đối diện gia đình vợ chồng Cổ nhìn hai người kéo dài hơi tàn, sinh hoạt còn chẳng bằng con chó, chờ đợi bọn họ là những lời chửi bới, chờ đợi bọn họ là tội phạm giết người do chính tay họ vứt bỏ và đắp nặn. Chuyện này, họ cũng chờ được hai tuần lễ rồi.
Bên trong phòng đi thuê nhỏ hẹp, Phạm Minh Dương rút ra một điếu thuốc, thẳng đến khi hít một hơi thật mạnh rồi thở ra từng luồng khói dày đặc. Cho dù ai cũng có thể nhận thấy tâm trạng đội trưởng rất không tốt.
Phạm Minh Dương cũng đang suy nghĩ, người nói ngồi ở đây chờ là Văn Mạt, mà suy đoán của tiểu nha đầu kia có đáng tin cậy hay không thì có quỷ mới biết! Cũng hai tuần trôi qua, hắn đã sớm nhìn quen sinh hoạt của hai vợ chồng nhà đối diện, mà hai tuần lễ, đối với Cổ Lương mà nói là quá dài, ngộ nhỡ phán đoán của cô sai lầm, hung thủ còn đi sát hại những người khác, thì mặt mũi cảnh sát thành phố A để chỗ nào đây!
Hết lần này tới lần khác đều sợ sẽ phát sinh điều đó.
Một tuần trước, bệnh viện đa khoa thành phố A. Lý Tĩnh Thiên sau khi tự sát thì hôn mê hơn bốn tháng kỳ tích tỉnh lại. Khi hắn biết được đã tìm được hung thủ đụng vợ và con mình chết, đồng lõa che đậy cho hung thủ cũng bị bắt bỏ tù, cảnh sát nhận tiền để tiêu hủy chứng cứ cũng đã chết thì kích động nước mắt rơi lã chã. Vợ chết oan, Lý Tĩnh Thiên nhặt về một cái mạng, trong lúc nhất thời đây là tin tức bịa trắng trợn nhất thành phố. Sống sót sau tai nạn, Lý Tĩnh Thiên nghĩ phải sống cho thật tốt, hắn tích cực phối hợp điều trị với bác sĩ, rất nhanh thì khôi phục.
Bác sĩ ký giấy xuất viện, Lý Tĩnh Thiên đang nằm im trên giường bệnh ngủ say, trên gương mặt ngủ say ấy mang theo nụ cười ấm áp. Sáng mai, hắn có thể xuất viện để trở về nhà mình rồi. Tuy không có vợ và con đợi hắn về nhà, nhưng giữa cái chết và tiếp tục sống, hắn cũng từng buông tha nhưng bây giờ lại một lần nữa có dũng khí sống tiếp.
Ngày thứ hai mặt trời lên cao, phòng bệnh của Lý Tĩnh Thiên không có động tĩnh gì, y tá trực thấy hơi lạ, bình thường lúc này hắn đứng dậy đi điều trị rồi, lẽ nào bởi vì hôm nay được xuất viện nên tối hôm qua hưng phấn quá nên không ngủ được? Y tá cụt hứng đi gọi hắn dậy.
Chín giờ sáng, thời gian kiểm tra phòng, lúc y tá vào trong phòng bệnh của Lý Tĩnh Thiên, cả căn phòng đầy mùi máu tươi, Lý Tĩnh Thiên tử vong từ lâu. Cắt cổ tay động mạch phải, vết thương từ hơn bốn tháng trước vừa mới khép lại, lần nữa bị rạch ra, đôi mắt Lý Tĩnh Thiên trợn lên đầy kinh ngạc và sợ hãi. Đáng tiếc, lần này, hắn không có may mắn được tỉnh lại lần nữa.
Bệnh nhân chết không rõ nguyên nhân, bệnh viện báo cho cảnh sát. Vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Thiên không thoát được bóng ma trong quá khứ mà lựa chọn tự sát, nhưng pháp y kiểm nghiệm cho thấy điểm đáng ngờ trên thi thể: Người cắt cổ tay tự sát vết thương sẽ có tính thăm dò - người đó sẽ có cảm giác đau, tự cắt chính mình thì lúc đó sẽ xuất hiện bản năng không thể xuống tay tiếp được, loại vết thương đấy không phải là vết thương trí mạng mà là vết thương có tính thăm dò, 90% trở lên người cắt cổ tay sẽ có vết thương có tính thăm dò; lúc người tự sát, hướng đi của vết thương sẽ hướng về phía người, chết ngay lập tức lòng bàn tay phải yên ổn hướng về phía trước, vết thương bên trong ứng với độ sâu phía bên ngoài, mà tay phải vết thương Lý Tĩnh Thiên hướng ra ngoài. Pháp y kết luận, đây là bị giết chết!
Mà giám định cũng phát hiện bên tay trái người chết có dấu vân tay mới, lại là do Cổ Lương lưu lại! Mà sau đó, trong miệng người chết phát hiện một tờ giấy, trên đó viết hai chữ thật to: Chết oan.
Phạm Minh Dương nhếch nhác từ thành phố B chạy về, lúc nhìn thấy Văn Mạt thì tức giận mắng cô:
- Đều tại cô, chúng tôi chạy đi thành phố B chờ hai tuần lễ! Mà tên biến thái Cổ Lương kia ở trong thành phố giết thêm một người vô tội! Tôi phải bảo vệ thành phố! Mà cô thì sao? Động tí là mồm mép, muốn chúng tôi vì cô mà chạy gãy chân! Cô quan tâm là cô có thể cao giọng hay không, phá án tốt thì tôi còn cho cô mặt mũi, nhưng cô có nghĩ tới bởi vì sai lầm của cô, mà có người chết không? Tôi mong cô, nhanh chóng cuốn gói quần áo về nơi của cô. Cô còn mặt mũi ở đây khoa tay múa chân sao?
Văn Mạt luôn thông cảm cho công việc của cảnh sát, áp lực công việc đè lên họ, có thể phát tiết ra là tốt, nhưng mà, cô cũng có điểm mấu chốt của mình. Văn Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng Phạm Minh Dương:
- Đội trưởng Phạm nói đúng, ông không phải là tôi. Ông có thể chửi mắng tôi, nhưng mời không sỉ nhục công việc của tôi!
Nói xong, Văn Mạt cũng không quay đầu lại phòng giải phẫu, không quản Phạm Minh Dương đang gắt gỏng ở phía sau chửi má nó. Hành vi của Cổ Lương rất khác thường, Văn Mạt tin tưởng phán đoán ban đầu của mình không sai. Thế thì lý do tại sao Lý Tĩnh Thiên phải chết? Tại sao Cổ Lương lại để mảnh giấy cho cảnh sát tìm được? Lý Tĩnh Thiên là người sống sót sau tai nạn tự sát, từ điểm này mà nói đi ngược với miêu tả của người bị hại cần xuống địa ngục. Nhưng ở trong vụ án trước kia, hung thủ chẳng bao giờ chủ động lưu lại những manh mối về vụ giết người, cảnh sát phân tích và đưa đến kết luận hung thủ chủ động và thừa nhận rất khác biệt. Chiêu thức này không phù hợp với đặc thù gây án của Cổ Lương. Vậy, khả năng duy nhất là...
- Đội trưởng Phạm, mau dẫn người quay trở lại thành phố B, hiện tại cha mẹ của Cổ Lương đang gặp nguy hiểm!
Văn Mạt tìm được Phạm Minh Dương, yêu cầu hắn lập tức trở lại phòng thuê.
Phạm Minh Dương tức đến bật cười, con bé này không phải là cảnh sát, chính mình là ai lại không thấy ngại sai khiến họ. Phạm Minh Dương vừa muốn từ chối thì điện thoại di động của hắn vang lên, cục cảnh thành phố B gọi điện thoại tới, cha mẹ của Cổ Lương đã xảy ra chuyện!
Lúc Cổ Lương gõ cửa phòng của cha mẹ, đang giờ cơm tối, cha Cổ say khướt mướt đi ra mở cửa, cẩn thận nhìn người đàn ông bên ngoài, ông chưa từng thấy người này.
- Cậu là ai? Chuyện gì?
Xưa nay thái độ của cha Cổ vẫn vậy, dứt khoát đặt câu hỏi.
Cổ Lương im lặng không nói, đẩy cha Cổ ra đi vào phòng, trong phòng bốc lên mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, bên trong phòng ngủ truyền ra giọng của người đàn bà đang không ngừng chửi bới.
- Ai, người này, sao dám xông vào nhà tôi? Nói cho cậu biết, đi nhanh... Đi ra ngoài, nếu không... Tôi... Tôi... Khiến cho cậu không chịu nối.
Trên bàn bát đũa bừa bãi, mùi thối bốc lên, cha Cổ say rượu ít khi thanh tỉnh, mẹ Cổ lảm nhảm than phiền chửi rủa. Phỏng chừng từ lúc hắn rời khỏi nhà này, một chút cũng không thay đổi, đã qua mười tám năm. Mười tám năm trôi qua, cha mẹ hắn chưa từng xuất hiện, chưa từng hỏi cuộc sống hắn thế nào, giống như cho tới bây giờ không có đứa con trai là hắn.
Cha già trước mắt không biết hắn, mẹ già bên trong phòng cũng không nhớ nổi hắn. Mười tám năm trước bọn họ quyết tuyệt rời đi là hắn biết chính mình từ nay về sau là cô nhi không cha không mẹ. Mười tám năm rồi, là thù hận khiến cho hắn cố gắng sống tiếp. Hắn trưởng thành, không phải là bé trai bị đánh bị chửi cũng không có sức đánh lại. Hắn, tới báo thù!