Tần Bằng Tu không khỏi buồn bã, anh đã hơn ba mươi rồi, không thể tự chủ làm việc mà cuộc hôn nhân còn có cha mẹ tham dự vào. Trong lúc bất chợt anh có hơi không còn hy vọng, ủ rũ cúi đầu trở về phòng. Trong phòng dường như có thêm một ít mùi nhàn nhạt, Tần Bằng Tu xanh mặt ném hết mấy thứ đó ra khỏi cửa, không thay quần áo mà nằm thẳng tắp trên ván giường cứng ngắc, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp đi. Không lâu sau khi Văn Mạt về đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.