Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các loại dấu vết cho thấy hung thủ sát hại Đường Thế Lương là người khác!

Hung thủ nhọc lòng ngụy trang cái chết của Đường Thế Lương giống như cái chết do thực nhân giả gây nên, nếu không phải ánh mắt Tiêu Lợi Cường đủ tinh tế, nhìn ra vết cắt do kim loại ở trên người Đường Thế Lương khác với Tề Linh Vận, không phải cùng một chủng loại hung khí, tại vết thương trên người Đường Thế Lương có thể thấy rõ ràng hung thủ ra tay còn do dự, chẳng qua nếu may mắn hung thủ có khả năng tránh thoát khỏi trừng phạt của pháp luật.

Vì tránh cho rút dây động rừng, cảnh sát quyết định tạm thời phong tỏa tin tức, chỉ có thành viên của tổ chuyên án mới biết được chân tướng. Bởi vì tư thế thi thể Tề Linh Vận là đứng thẳng ngửa mặt, ngoài trừ người nội bộ thì không có ai biết cặn kẽ tỉ mỉ người bị hại chết như thế nào, xét thấy hung thủ đem vết thương trên người Đường Thế Lương bắt chước giống đến chín phần, như vậy hẳn là nhân viên nội bộ hoặc chí ít là những người biết chuyện có khả năng gây án rất lớn, hiện nay bí mật điều tra, buông lỏng sự chú ý của thủ phạm càng có lợi.

Sát thủ liên hoàn tự có kiêu ngạo của bản thân. Ngay lúc cảnh sát vẫn chú ý hắn, hắn nhạy cảm mà phát giác ra cảnh sát khác thường, kết hợp với trên mạng có lời đồn phát hiện chuyện người bị ăn thịt, cùng với tán gẫu lúc ở trên mạng, hắn đột nhiên biết mình bị người vu oan hãm hại. Ha ha ha, thì ra không biết từ lúc nào có người nhìn trúng bản thân mình rồi bắt chước, bôi đen hắn nữa, mà cảnh sát kém cỏi vẫn không nhìn ra phương pháp, một đám rác rưởi, còn thiệt cho bản thân mình coi bọn họ là đối thủ. Đơn giản là đang vấy bẩn trí thông minh của hắn! Không cho bọn hắn tí màu sắc thì không phải là phong cách của hắn.

Vì vậy khoảng cách phát hiện ra thi thể Đường Thế Lương còn chưa tới 24 tiếng, một nữ giáo viên tên Vu Duyệt dạy trung học ở thành phố Z mất tích. Vu Duyệt là giáo viên dạy môn sinh học, bình thường hay đi vào núi thu thập ít cây cỏ làm thí nghiệm cho lớp học. Gần đây bởi vì chuyện của công viên quốc gia, tất cả mọi người đều khuyên cô đừng đi, nhưng lá gan cô gái này lớn nên hẹn người cùng đi, thế nhưng trước khi vào núi một ngày thì đồng nghiệp bị cảm lạnh, gọi điện thoại báo cho cô, bảo cô một mình đừng vào núi. Đã đến khu công viên rồi thì Vu Duyệt luyến tiếc đi tay không về, nhưng đâu biết chuyến đi này, đi vào lại không thấy đi ra...

Hắn nhốt Vu Duyệt vào trong phòng Ngụy Y Bác, đối với đứa bé hơn mười tuổi này, nội tâm hắn đấu tranh ăn hay không ăn, cuối cùng chọn không ăn. Đứa bé này hắn cứ nên đóng cửa, hay thả? Lâu như vậy, ngộ nhỡ đứa bé biết hắn thì làm sao bây giờ? Không thả, nhỏ như vậy đã ăn thì sư phụ có đánh gãy chân hắn không.

Nghĩ đến sư phụ, hắn lập tức lâm vào ký ức. Từ lúc hắn có trí nhớ của chính mình đã cảm giác mình không giống những đứa bé bình thường. Khi còn bé, cha mẹ chuẩn bị thức ăn căn bản hắn không thể ăn được. Đứa trẻ nào mà có thể chống đỡ đồ ăn cho được, nhưng hắn ngay cả bát cơm nho nhỏ cũng nuốt không trôi, so với những đứa bé khác thì gầy hơn một vòng. Khi đó trong nhà tuy không tính là giàu có, hắn vẫn chỉ cho là nhà mình có gì đó không tốt, cho nên không thích ăn. Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như có thể lại được ăn bữa cơm do chính tay mẹ nấu, thì hắn nguyện ý dùng tất cả của mình để đánh đổi.

Nhưng không thể trở về được nữa rồi! Cha mẹ đều mất, bản thân vào cô nhi viện, cũng ở đó biết được sư phụ. Là sư phụ cho hắn ăn những mỹ vị hắn chưa bao giờ được ăn, hương vị ngọt ngào trơn mềm không còn lời nói nào có thể hình dung được, hắn ăn một bát lại một bát, trong trí nhớ, đấy là lần đầu tiên hắn ăn cơm no. Thế cho nên sau này biết được nguyên liệu nấu ra những mỹ vị như vậy, bản thân muốn ngừng nhưng mà không ngừng được rồi. Bản thân sư phụ không phải là một người dễ ở chung. Loại đồ ăn ngon này đến thời điểm hắn 15 tuổi thì chấm dứt. Một năm kia, hắn tự tay giết con mồi đầu tiên trong đời, hắn vẫn nhớ kỹ, ban đầu mình sợ hãi như thế nào, tay run run không ngừng, ngay cả dao cũng cầm không chặt. Thời điểm hắn chậm chạp xuống tay, thì sau lưng bị quất đến đau đớn, sư phụ hung tợn bức bản thân động thủ, nếu không...sẽ quất chết hắn. Hắn rốt cuộc không nhịn được đau đớn, vung dao trên tay ra, bổ về phía con mồi, giữ chặt dao chém đến khi máu tươi thấm ướt áo hắn, thẳng đến khi không còn sức giơ dao lên. Cho tới bây giờ, hắn không thể quên được ánh mắt mở trừng trừng nhìn chòng chọc hắn trước khi chết của con mồi. Về sau hắn giết thêm con mồi, đều trói chặt đối phương, không cho bọn họ đối mặt với hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt của bọn họ. Hối hận không hả? Hối hận là cái gì, hắn không hiểu.

Hắn than một tiếng, rồi thu hồi đa sầu đa cảm của bản thân, đã không còn đường lui, chỉ có thể đi tiếp trên con đường tối om này. Ngẫm lại sư phụ ăn cả đời cũng không có chuyện gì xảy ra, hiện tại vẫn lặng yên sinh hoạt, không có đạo lý may mắn của hắn kém đến nỗi chỉ được mấy năm đã bị bắt!

Vu Duyệt còn chưa tỉnh lại, nhìn dáng người thon nhỏ của cô gái, tuy rằng hắn không quá đói, nhưng nước bọt vẫn không tự chủ được tiết ra. Thiên vị của hắn là bắp đùi của các cô gái trẻ tuổi, mềm mềm chứ không dai như củi. Hắn xoay người ra khỏi phòng, rất nhanh cầm theo dao quay lại. Hướng về phía bắp đùi của cô gái rồi dùng sức cắt. Con mồi đang hôn mê rất nhanh bị cơn đau làm cho tỉnh lại, một trận kêu thảm thiết không phải của mình, nhưng vào trong tai hắn lại đặc biệt mê người, hắn hưởng thụ cảm giác khống chết sinh tử, cố ý vẽ nhiều thêm những vết thương không cần thiết, để cho cô gái kêu thì càng vui vẻ. Ngụy Y Bác rất nhanh bị tiếng kêu làm cho tỉnh, nhìn hồi lâu mới rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, cũng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.

Tay người phía trên dần dần không giãy dụa nữa, hắn gác lại, xoay người cầm con dao đang rỉ máu chỉ vào Ngụy Y Bác bảo nó câm miệng, đứa bé đáng thương lập tức bị nghẹt thở, từ tru lên chuyển thành tiếng nức nở, nhìn thấy cô gái toàn thân là máu không nhúc nhích, chớp mắt thì hôn mê.

Hắn cũng không để ý tới cậu bé nữa, mang theo thịt đi ra ngoài. Một lát sau trở về, khiêng nữ thi thể đi. Đi tới đỉnh núi nơi vứt xác Tề Linh Vận, hắn nhẹ nhàng ném thi thể, thuận tiện gọi điện báo cảnh sát rồi rời đi.

Từ lúc Vu Duyệt mất tích đến bị hại không đến năm tiếng! Thi thể của cô ấy cũng kinh người như Tề Linh Vận, dường như bị một bàn tay vô hình đùa giỡn cảnh sát, không khác nào đang cười vào mặt cảnh sát. Hung thủ kiêu ngạo lại lấy mạng người lần nữa, mà cảnh sát lại không biết hắn rốt cuộc là ai!

Mà cùng lúc đó, hung thủ sát hại Đường Thế Lương là Lý Viêm và Vương Giai Giai đồng thời sa lưới. Vương Giai Giai là vợ kết tóc bảy năm với Đường Thế Lương, nhưng một năm trước vượt quá giới hạn câu dẫn được một gã hiệp cảnh Lý Viêm ở cục cảnh sát, hai người bình thường đều thừa dịp Đường Thế Lương đi làm mà tằng tĩu với nhau. Vụ án phát sinh đêm đó khi Đường Thế Lương thấy hắn không còn việc gì làm thì lập tức về nhà, đúng lúc bắt gặp cảnh hai người trần như nhộng dính sát ôm nhau. Trong cơn tức giận Đường Thế Lương đánh nhau với Lý Viêm, mắt Vương Giai Giai thấy tình nhân sắp thua thì nhặt con dao gọt trái cây đâm trúng bắp đùi Đường Thế Lương. Đường Thế Lương tử vong do mất quá nhiều máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK