Vạn Nguyệt Bình ngồi chờ trên ghế sa lon cả một đêm, không phải cô lo lắng Điền Chí Siêu xảy ra chuyện gì, mà lo lắng nếu hắn trở về thấy bản thân mình ngủ trước, sẽ đánh đập mình, cho nên dù hiện tại mí mắt Vạn Nguyệt Bình không mở nổi nhưng vẫn kiên trì chờ hắn về.
Mặt trời dần ló lên phía xa chân trời, chỉ chốc lát, tàu thuyền đổ ra biển, cả căn phòng ngập tràn nắng vàng, đẹp không tả xiết, mà Vạn Nguyệt Bình không nhịn được ngủ quên trên ghế sa lon...
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, Vạn Nguyệt Bình giật mình nhảy từ trên ghế sa lon xuống, chết rồi chết rồi, có phải Điền Chí Siêu đã trở về không, cũng không biết bây giờ là lúc nào rồi, cô không muốn bị đánh. Không đúng, hắn có chìa khóa, vào nhà mình sao phải nhấn chuông cửa? Vạn Nguyệt Bình nhanh đi tới cửa trước kết nối với điện thoại:
- Ai vậy?
Rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời:
- Chúng tôi là cảnh sát, đây là nhà của Điền Chí Siêu phải không?
- Đúng vậy, nhưng bây giờ anh ấy không có ở nhà, các vị có chuyện gì không?
- Mời cô mở cửa trước hộ chúng tôi! Chúng tôi tìm cô.
Vạn Nguyệt Bình chần chờ một chút, mới miễn cưỡng nói:
- Xin lỗi đồng chí cảnh sát, ngài có chuyện gì thì chờ chồng tôi về rồi nói! Tôi, tôi không có chìa khóa mở cửa.
Lưu Chấn Lương nghe thấy câu trả lời của người phụ nữ ở bên kia cánh cửa thì ngẩn người ra, tình huống gì đây? Người phụ nữ này sao bị khóa bên trong cánh cửa? Nhưng không có thời gian nhiều để tìm hiểu, hắn nói tiếp:
- Trừ chìa khóa của chồng cô ra thì không còn chìa khóa nào khác sao? Chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.
Vạn Nguyệt Bình cắn môi, cô biết chồng mình cất giấu một bộ chìa khóa dự phòng ở trong nhà, lấy ra sao? Phân vân suy nghĩ một phen, cô lên tầng, từ bên dưới gối ở trên giường lấy ra được một cái chìa khóa, xuống dưới tầng mở cửa cho mọi người vào.
Lưu Chấn Lương và Đinh Khiết đi vào trong nhà, đập vào mắt là vành mắt bị đen của người phụ nữ xinh đẹp, hắn dùng ánh mắt dò xét đánh giá cô, dưới tình huống bình thường, một người chết, hung thủ 60% có thể là vợ người chết.
Sáng sớm hôm nay thời điểm bọn họ nhận được báo án, ở bên ngoài thành phố L trên con đường đang làm được một nửa phát hiện một thi thể nam giới. Nam thi ở trạng thái nằm sấp, hai tay duỗi về phía trước, hai cổ tay bị dây thừng trói buộc vào một chỗ, trên đoạn đường cách phía sau thi thể có vết máu vây hẳn 1000m, bộ phận nội tạng của người chết cũng rơi ra. Toàn bộ hiện trường vô cùng thê thảm, khắp nơi lưu lại vết phanh xe hơi. Rất rõ ràng, người chết bị treo phía sau xe hơi kéo chết tươi.
Trên người người chết vẫn còn giấy tờ và tiền mặt, xem ra hung thủ không có ý định che giấu thân phận người chết, mà thời gian người chết khoảng chừng từ 0 giờ đến 3 giờ đêm, đoạn đường này vẫn chưa thông xe, cơ bản không trông cậy vào có người sẽ nhìn thấy.
Vạn Nguyệt Bình thấy hai vị cảnh sát nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lúc nhất thời cô hơi khẩn trương, tay chân không biết nên để đâu. Cô cuống quít dẫn hai vị đến ghế sa lon, luống cuống thu lại gối ôm hôm qua cô để đấy.
Đợi Vạn Nguyệt Bình phao trà đưa qua đây, ba người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Chân Lương mới từ từ mở miệng hỏi:
- Cô là vợ của Điền Chí Siêu? Nên xưng hô sao đây? Đây là nhà của hai người sao?
- Đúng thế, tôi tên là Vạn Nguyệt Bình, đồng chí cảnh sát, hôm nay các vị tới đây có chuyện gì không?
- Vậy cô thấy chồng mình không?
- Sáng sớm hôm qua lúc anh ấy đi làm, từ lúc đó đến bây giờ, anh ấy vẫn chưa trở lại. Đồng chí cảnh sát, các vị hỏi điều này làm gì? Có phải Điền Chí Siêu xảy ra chuyện gì rồi không?
- Cô Vạn, chúng tôi rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay, chúng tôi phát hiện chồng cô đã chết, xin cô nén bi thương.
Cái gì? Chết ư? Trong mắt Vạn Nguyệt Bình chợt lóe tia mừng rỡ, sau đó cúi đầu khóc thút thít, nhưng không nghĩ đến Lưu Chấn Lương đem một màn này thu hết vào mắt, xem ra, người phụ nữ này có chuyện gì đó. Lưu Chấn Lương cầm chén trà lên nhấp vài ngụm, nhìn xem người phụ nữ này còn có thể biểu diễn tới khi nào. Lúc vừa mới kết hôn Vạn Nguyệt Bình cũng coi Điền Chí Siêu là tình yêu đích thực, cho nên miễn cưỡng cũng nhỏ ra được vài giọt nước mắt, nhưng cảm tình sâu hơn thì không hề có, khóc một hồi cũng không giả bộ được. Thế nhưng việc này, chính mình dù chết cũng không thể nào mở miệng nói với cảnh sát, thứ nhất là ngại mất mặt, thứ hai bản thân cô cũng không ngốc, nói ra không phải tương đương với việc mình có động cơ giết người sao, đến lúc đó một phần vạn dựa vào đó nói mình giết người thì làm thế nào?
Vì vậy Vạn Nguyệt Bình ngồi thẳng người, trên mặt mang theo bảy tám phần đau buồn, vừa hợp lệ.
- Đêm qua cô chỉ ở nhà đúng không? Cô khẳng định chồng cô đi cả đêm không trở về?
- Đúng, tôi luôn luôn ở nhà, các vị cũng thấy rồi đó, hôm qua tôi ngủ trên ghế sa lon, chờ anh ấy tới sáng sớm hôm nay mới chợp mắt một chút, khẳng định ngày hôm qua anh ấy không về nhà.
- Bình thường chồng cô ở bên ngoài có đắc tội với ai không? Gần đây nhất anh ta có làm hành động gì khác thường không?
- Tôi chưa nghe nói anh ấy đắc tội với ai, mọi thứ trong nhà đều bình thường.
Điền Chí Siêu ở bên ngoài làm cái gì Vạn Nguyệt Bình căn bản không biết, về đến nhà là đánh cô như cơm bữa, có chỗ nào không bình thường sao? Chỉ có điều lời này cô đương nhiên không thể nói cho cảnh sát biết.
Mặc kệ Lưu Chấn Lương hỏi gì đi nữa, Vạn Nguyệt Bình cái gì cũng không biết.
Trở lại cục, Lưu Chấn Lương để Đinh Khiết đi điều tra Vạn Nguyệt Bình, hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này đang giấu giếm điều gì đó.
Nhưng mà kết quả điều tra khiến cho Lưu Chấn Lương thất vọng rồi, một năm trước Vạn Nguyệt Bình gả cho Điền Chí Siêu, sau đó từ chức chỉ ở nhà, không lui tới bạn bè và thân thích, chỉ liên lạc mới khuê mật Hạng Hiểu Hà là nhiều hơn một chút. An ninh của biệt thự cạnh biển họ Điền cực kỳ tân tiến, hệ thống gác cổng ghi chép rõ ràng thời gian mở cửa ra vào, ghi lại thông tin, từ sáng tới hôm qua Điền Chí Siêu rời nhà đến sáng sớm hôm nay cảnh sát đi vào nhà, ngoài ra không ghi lại bất kỳ người nào khác. Vạn Nguyệt Bình có thể nói là có chứng cứ rất chuẩn.
Điền Chí Siêu là ông chủ công ti xuất nhập Cảng, lái xe BMW, mà hiện trường phát hiện dấu vết bánh xe là xe thông thường sản xuất trong nước. Đi hỏi thăm công ti thì phát hiện trong bãi đỗ xe có chiếc xe BMW của Điền Chí Siêu. Đồng thời cũng phát hiện một manh mối có giá trị: Gần đây nhất phần sản phẩm xuất ra của công ty xảy ra vấn đề, bị công ti đối phương trả lại hàng, công ti tổn thất một số tiền lớn, gần đến mức phá sản, nhưng không biết Điền Chí Siêu lấy được mười triệu tệ từ đâu ra, ngăn được một lỗ thủng trong công ti. Mấy ngày hôm trước thư ký của Điền Chí Siêu chứng kiến hắn bị mấy thanh niên ăn chơi lêu lổng đầu nhuộm tóc vàng chặn ở bãi đỗ xe, không biết nói gì đó, mấy người đó đập xe rồi hùng hùng hổ hổ đi.
Chẳng lẽ Điền Chí Siêu đi vay nặng lãi, không thể trả tiền được ngay nên bị đối phương dọa giết? Cảnh sát truy lùng nơi phát sinh mười triệu, nỗ lực tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra công ty cho vay nặng lãi, một lưới bắt hết.