Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy Triệu Mỹ Huệ rời đi, Lưu Chấn Lương cũng không lên tiếng ngăn cản, lý do từ chối của bà rất có đạo lý, một thanh niên hơn ba mươi tuổi, nhà có cô vợ xinh đẹp, năng lực kinh tế tốt, nếu như không phải bản thân Điền Chí Siêu có ý đồ với Triệu Mỹ Huệ thì đánh chết hắn cũng không tin. Trên phương diện là một người đàn ông, thì điều này thật mất mặt!

Được rồi, chuyến đi ngày hôm nay cũng đủ hiểu rõ một số chuyện, Triệu Mỹ Huệ thừa nhận bà ấy cho Điền Chí Siêu mười triệu, cũng thừa nhận hai người từng có tư tình, mà với thân phận như Triệu Mỹ Huệ cũng không cần thiết giết hắn - nếu như người bị lừa mất 10 vạn, khả năng sẽ giết người cho hả giận không nhỏ, nhưng nếu như người có 100 đồng, cho người khác 1 đồng thì người để ý sao? Sẽ bởi vì nguyên nhân này mà đi giết người sao? Triệu Mỹ Huệ không có chứng cứ chứng minh vắng mặt, cảnh sát tạm thời không thể loại trừ nghi ngờ với bà.

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, vụ án của Điền Chí Siêu không có tiến triển gì, không có thêm chứng cứ mới nào, trọng điểm làm việc của cảnh sát cũng chuyển hướng đến vụ án khác.

Một ngày nọ trong tuần của tháng bảy, cục cảnh sát nhận được báo án, ở bãi rác phía Bắc thành phố phát hiện một cỗ thi thể bị chôn xuống.

Giữa mùa hạ, nơi đổ rác phát ra mùi tanh tưởi, nhặng ruồi bay theo từng đàn một. Vu Khiết lấy tay bịt mũi đi vào bên trong nơi phát hiện thi thể. Mà mặt Lưu Chấn Lương đen như đáy nồi, trong lòng không khỏi mang tám đời nhà hung thủ ra chửi bới, giết người thì thôi, lại giết ở nơi bẩn như thế này. Thật không có tí đạo đức nào!

Pháp y Lâm đã chạy tới hiện trường từ sớm, chỉ huy người đem một thi thể nam giới từ trong đống rác ra. Thi thể đã phân hủy không thể nhìn được tướng mạo sẵn có, nguyên bản thi thể ở bên trong một túi được đan dệt. Bình thường có một người họ Lý hay đến đây thu thập phế liệu, họ Lý cứ ngỡ từ trong túi đấy lấy ra được một bảo bối, nhưng không ngờ khiến cho bản thân mình suýt nữa bị dọa chết tại chỗ, tay chân rụng rời mà bò ra ngoài đi báo án.

Dựa theo hồi ức từ nhân viên môi trường, nhóm rác này được chuyển từ vùng đang khai phá tới vào ngày hôm trước. Ngày hôm qua vốn định xử lý nó, nhưng chỗ xử lý rác bị mất điện, không cách nào vận chuyển được dây curoa, cho nên nhóm rác này bị đọng ở đây.

Pháp y giám định, người chết là nam khoảng chừng 50 tuổi, chiều cao cân nặng khoảng 77kg, hai tay có vết chai, khi còn sống là một người lao động dùng chân tay, vai bên phải bị bỏng nghiêm trọng, tay bên phải mất đi năng lực cầm vật nặng cơ bản. Trên người người chết nhiều chỗ bị gãy xương và vết máu bầm, khi còn sống từng bị người ta đánh, hung khí đại khái là gậy gỗ, nguyên nhân dẫn đến tử vọng là do gãy xương sườn thủng động mạch, dẫn tới tình trạng sốc máu. Thời gian chết vào khoảng buổi tối bốn ngày trước đến hừng đông ba ngày trước.

Thân phận người chết rất nhanh được điều tra rõ, là công nhân từ bên ngoài đến Vương Quyền Trung, vợ của ông ta là Từ Tiểu Hoa hai ngày trước đã đến đồn cảnh sát địa phương báo án mất tích.

Căn cứ vào lời nói của Từ Tiểu Hoa, bà và chồng là Vương Trung Quyền đến thành phố L từ mười năm trước, chồng là công nhân ở công trường, mà bản thân bà là công nhân làm vệ sinh, nhịn ăn nhịn tiêu, cũng đủ sức nuôi con trai học đại học, nhưng mà, công việc ở công trường của chồng rất cực khổ, vai phải bị bệnh lâu năm, cánh tay cũng không làm được việc nặng, chứ đừng nói đến vác xi măng, nếu như công trường không cần ông nữa thì đồng nghĩa với việc gia đình mất đi nguồn kinh tế chính, hoàn cảnh sinh hoạt sẽ lâm vào cực khổ, dựa vào thu nhập ít ỏi của Từ Tiểu Hoa cũng chỉ đủ phí sinh hoạt của hai người, học phí của con trai một năm mất một vạn tệ, phí sinh hoạt cũng khoảng năm nghìn tệ. Gia đình nhỏ bọn họ rơi vào hoàn cảnh bấp bênh. Sau mấy lần Vương Quyền Trung không tìm được việc, ông sa vào uống rượu để trốn tránh hiện thực, ở bên ngoài uống nhiều thường gây sự, Từ Tiểu Hoa không quản được ông, chỉ lo lắng không mà không có biện pháp giải quyết. Cũng may con trai hiểu chuyện, ở trường học làm đơn xin vay trợ cấp dành cho sinh viên, sau giờ học thì đi ra ngoài kiếm việc làm thêm, Từ Tiểu Hoa cũng không thúc giục bạn già nữa mà đi ra ngoài tìm việc làm. Cứ như vậy nửa năm trôi qua, một tuần trước Vương Quyền Trung vô cùng phấn khởi về nói với bà rằng ông đã tìm được một công việc tốt, chỉ cần làm bảo vệ, một tháng tiền lương đến hai nghìn tệ, chuyện tốt như vậy có thể tìm được ở đâu chứ. Cho nên năm ngày trước ông bắt đầu đi làm việc, Từ Tiểu Hoa cũng rất vui mừng. Thế nhưng ba ngày trôi qua, Vương Quyền Trung không hề liên lạc với bà, điều này rất khác thường.

Lúc còn trẻ Từ Tiểu Hoa rất đẹp, người theo đuổi bà còn phải đứng xếp hàng, cuối cùng chỉ có Vương Quyền Trung ôm được mỹ nhân về. Phải nói đến Vương Quyền Trung, đối xử rất tốt với Từ Tiểu Hoa, có chén cơm nhỏ cũng nhường Từ Tiểu Hoa ăn, kiếm được tiền đều đưa cho bà, lúc đó người trong thôn rất hâm mộ hai người. Nhưng Vương Quyền Trung có bệnh đa nghi, chỉ sợ Từ Tiểu Hoa bị người khác cướp mất, lúc hai người tới thành phố L, hắn cắn răng mua một chiếc điện thoại hàng xa xỉ, một ngày ba lần hỏi thăm bà xã.

Cho nên ba ngày rồi mà Vương Quyền Trung không liên lạc với bà, rốt cuộc Từ Tiểu Hoa ngồi không yên, gọi điện thoại cho chồng thì điện thoại tắt máy. Hỏi nhân viên tạp vụ trước kia chồng làm, vậy mà không ai biết chồng bà đi đâu. Điều này khiến bà cuống lên, vội vàng đến đồn cảnh sát báo án mất tích. Ai biết được, thật sự có chuyện xảy ra.

Cảnh sát lý giải, quan hệ xung quanh của Vương Quyền Trung rất đơn giản, chỉ sinh hoạt tại hai nơi là công trường và nhà, bình thường cũng chỉ cắm đầu vào làm việc, không gây chuyện thị phi, là một người hiền lành trong mắt mọi người xung quanh. Sau khi mất việc, ông cũng chỉ ở trong quán uống rượu rồi say khướt. Nhóm người quanh ông đều là người cùng làm công trường với ông, hiểu rõ trong lòng ông có nỗi khổ nên không tính toán với ông, mọi người cũng là người chất phác giản dị, cãi vã qua lại nhưng qua rồi qua luôn, trong lòng mọi người không lưu lại thù oán.

Như vậy, một công nhân hơn năm mươi tuổi, không có nhiều tiền, không phải là người tùy tiện gây thù kết án, cũng không có tin đồn nào trăng hoa, vậy tại sao bị người loạn côn đánh chết đây? Rốt cuộc lý do gì khiến cho hung thủ giết ông?

Cảnh sát tập trung lực chú ý về công việc cuối cùng mà vợ ông có đề cập đến. Chỉ tiếc, Từ Tiểu Hoa cũng không rõ tình hình cụ thể công việc này của Vương Quyền Trung, lúc bà hỏi, chồng bà chỉ lấy lý do là chủ nhà cần giữ bí mật nên không thể tiết lộ cho nhiều người biết.

Từ Tiểu Hoa khóc nức nở:

- Tôi đã nói rồi, một tháng chỉ trông nhà cũng cho hai nghìn tệ, lại còn bao ăn bao ở, đốt đèn lên cũng khó tìm được chuyện tốt như vậy rơi vào đầu mình. Đều trách tôi như heo thấy mỡ, đặt tiền vào trong mắt mới khiến ông mất mạng. Hức hức... Tôi làm sao sống tiếp được đây...

Điều tra ghi chép trên điện thoại di động của Vương Quyền Trung xem có phát hiện đầu mối mới gì không, chủ số điện thoại thần bí hư hư thực thực kia đã tắt điện thoại. Số điện thoại mới được mua, chứng minh chính chủ cũng là giả, ngoại trừ liên lạc với Vương Quyền Trung thì không liên lạc với bất kỳ ai. Xem ra hung thủ làm là vì Vương Quyền Trung, trăm phương ngàn kế muốn đẩy ông vào chỗ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK