Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây tâm trạng Bàng Tâm Linh rất tốt, chiến thắng cuộc tranh giành bảo vệ con trai! Vì vậy, mặc dù người lớn trong khu cũng nhìn Bàng Tâm Linh như quái vật, vừa nhìn thấy bà ta đi ra thì ở sau lưng thi nhau bàn luận, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bà. Chỉ cần con trai ở trong tay mình, thì quản gì họ, không có họ thì mình cũng chẳng mất khối thịt nào, hừ!

Nhưng mà gần đây con trai càng ngày càng im lặng, không thường nói chuyện với mẹ, thường xuyên khóa mình trong phòng. Như vậy không thể nào, bà muốn cùng nói chuyện với con trai, quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, toàn tâm toàn ý hiếu thuận với bà, trong lòng không thể có thêm hai con hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Vì vậy mới đây Bàng Tâm Linh bỏ ra tất cả vốn liếng, mỗi ngày biến đổi những trò gian trá để con trai ăn cơm ngon miệng, mỗi ngày lượn vài vòng ở chợ bán thức ăn, chọn những rau dưa tươi mới nhất, chỉ vì muốn con trai ăn nhiều hơn, hài lòng hơn.

Ngày này giống như ngày trước, sáng sớm Bàng Tâm Linh thức dậy, vội vàng đi xe buýt đến siêu thị không xa, siêu thịt này mở buôn buổi sáng, rau quả vừa tươi sống vừa rẻ, đi trễ thường không còn. Cho nên Bàng Tâm Linh thường dậy rất sớm đến đấy lấy vị trí tốt, để tiện vào tranh mua.

Trời tờ mờ sáng, Bàng Tâm Linh xuống xe buýt đi về phía siêu thị. Trên đường chỉ có mấy người cũng là người lớn tuổi đang đi về phía siêu thị. Bàng Tâm Linh không khỏi mau bước chân.

Mà cách đó không xa phía sau lưng bà, một người đàn ông diện mạo xấu xí quan sát kỹ xung quanh, thấy không có người nào chú ý bên này thì bước nhanh về phía trước, dùng khăn trong tay bịt chặt miệng Bàng Tâm Linh, thẳng đến khi nhìn bà hôn mê bất tỉnh thì nhanh chóng cõng bà rời đi.

Sau khi Tô Uy rời giường không thấy mẹ ở nhà, rau xanh bình thường hay đặt ở góc bếp giờ cũng không thấy, trong phòng vẫn còn bánh và nồi cháo được hâm nóng, xem ra mẹ lại đi mua thức ăn. Không thấy được cũng tốt, Tô Uy có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng mẹ đối xử với hắn rất tốt, nhưng gần đây hắn ly hôn lần thứ hai, cũng mang cho hắn áp lực không nhỏ trong công việc. Các đồng nghiệp như có như không xa lánh hắn, công ty liên hoan cũng không ai gọi hắn, ngẫm lại thời điểm mình vừa mới vào công ty, bọn họ chơi với nhau rất thân, tuy rằng hiện tại mấy người kia vẫn đủ tốt, chỉ là bình thường ai cũng không để ý đến mình. Tô Uy hiểu, đều bởi vì người vợ đầu tiên. Người vợ đầu vốn là đồng nghiệp với mình, khi đó bọn họ cùng nhau vào công ty, chính mình cũng nhất kiến chung tình với vợ, liều mạng theo đuổi hơn một năm mới ôm được mỹ nhân về. Vợ là một người phụ nữ đơn thuần hiền lành, lúc hai người trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, vì sao sau khi kết hôn không tìm được cảm giác như lúc ban đầu? Sau khi hai người ly dị, đồng nghiệp trong công ty biết mình từng đánh đập tàn nhẫn với vợ, nhưng đó không phải là lúc đang tức giận sao? Sao tất cả mọi người đều bắt lấy vết nhơ này không thả? Đã nhiều năm như vậy rồi, sau khi ly dị vợ trước cũng rời khỏi công ty, theo lý thuyết mọi người cũng nên buông thành kiến rồi. Không nghĩ tiếp, Tô Uy bới cơm ăn xong thì đi làm. Mọi người vẫn lịch sự với hắn, nhưng nhìn kỹ thì không hề có. Nếu không phải đãi ngộ của công ty tốt, hắn sớm rời khỏi rồi. Ai! Thật không chịu nổi.

Kết thúc một ngày làm việc, về đến nhà chào đón mình không phải là khuôn mặt tươi cười của mẹ và cơm nước nóng hổi, mà là căn bếp lạnh lẽo. Mọi thứ giống như lúc sáng sớm mình đi làm, lẽ nào cả ngày hôm nay mẹ không về nhà? Mẹ đi đâu? Thân thích gia đình từ lúc cha qua đời thì tránh mẹ con bọn họ như tránh hổ, bình thường mẹ một lòng đặt ở trên người mình, bạn bè trước kia cũng chưa từng thấy liên lạc, giờ này cũng là cơm tối rồi, vẫn chưa trở lại, điều này trước nay chưa từng có. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Tô Uy ở nhà đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng đi đến nơi bình thường mẹ hay đến tìm, lại không thu hoạch được gì. Mười giờ tối, Tô Uy đến đồn cảnh sát báo án, cảnh sát nhân dân biết được người mất tích 59 tuổi, thân thể khỏe mạnh, không có lịch sử bỏ nhà ra đi, không bị bệnh tâm thần, thời gian mất tích được 12 tiếng, chỉ có thể ghi chép tình huống, nếu 48 tiếng sau còn chưa trở lại thì mới có thể chính thức lập án.

Mẹ một đêm không về, Tô Uy một đêm không ngủ, thẳng đến khi bình minh không nhịn được ghé vào trên bàn ngủ. Đến khi trời sáng choang, Tô Uy bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn ánh mặt trời bên ngoài sáng ngời, Tô Uy hơi ảo não, hôm nay trễ giờ đi làm rồi, không phải công ty gọi điện thoại thúc giục hắn chứ? Hắn cầm điện thoại, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Tô Uy ấn nút nghe:

- Aloo?

Từ trong điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi:

- Xin hỏi anh là Tô Uy sao?

Được câu trả lời khẳng định, người đàn ông tiếp tục nói:

- Chào Tô tiên sinh, tôi là cảnh sát thành phố Khưu Lợi, hôm qua anh đến đồn cảnh sát báo án mẹ mất tích, xin hỏi hiện tại mẹ anh về nhà chưa?

Tô Uy vội vàng trả lời chưa về.

- Vậy bây giờ anh rảnh rỗi, có thể đến cục cảnh sát không? Chúng tôi có thể đã tìm được mẹ của anh.

Tô Uy đồng ý, dùng nước lạnh rửa mặt rồi lao ra cửa.

Cục cảnh sát cách nhà Tô Uy không xa, sau hai mươi lăm phút, Tô Uy gặp được Khưu Lợi rồi cùng đi với Khưu Lợi gặp Phạm Minh Dương.

- Đồng chí cảnh sát, bây giờ mẹ tôi đang ở đâu? Bà ấy không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi có thể gặp mẹ chưa?

Phạm Minh Dương bảo Tô Uy ngồi xuống, đừng có gấp, sau đó hỏi thăm cặn kẽ thói quen sinh hoạt bình thường của bà ấy, trọng điểm hỏi ngày hôm qua mẹ hắn đi đâu, Tô Uy thành thực khai báo. Hỏi hồi lâu, Tô Uy không nén được tức giận, sao không được gặp mẹ? Có phải mẹ bị thương không, chẳng lẽ bị cướp bóc? Nghĩ vậy, Tô Uy không ngồi yên được nữa, đứng dậy cắt đứt câu hỏi của Phạm Minh Dương:

- Đồng chí cảnh sát, tôi muốn gặp mẹ của tôi, đến cùng bà ấy bị làm sao? Mời các vị lập tức dẫn tôi đi gặp mẹ.

Phạm Minh Dương và Khưu Lợi liếc nhau, Khưu Lợi đi tới bên cạnh Tô Uy, vỗ vỗ bả vai ý bảo hắn ngồi xuống trước:

- Tô tiên sinh, anh đừng có gấp, ngồi xuống rồi uống chén nước đã, chúng tôi từ từ nói cho anh biết.

Tô Uy không còn cách nào khác, chỉ có thể trước tiên ngồi xuống, hai người cảnh sát này cùng lừa mình phải không, có phải mẹ bị thương rất nặng. Lúc này, Phạm Minh Dương không vội vàng mở miệng:

- Tô tiên sinh, sáng sớm hôm nay có người phát hiện mẹ của anh, đã qua đời, mong anh nén bi thương...

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Tô Uy vì một câu nói của mình, Phạm Minh Dương cảm thấy bất luận lời an ủi nào cũng trở nên vô lực, cuối cùng, hắn không nói gì, mang theo Khưu Lợi đi ra ngoài, để lại căn phòng cho đứa con đang không thể chấp nhận được nỗi đau mất mẹ.

Sáng sớm hôm nay có người phát hiện một người đã chết thân quấn dây thép gai treo ở cây hòe cổ thụ tại sân thể dục thành phố, cây hòe cổ thụ này bị hung thủ tỉ mỉ quấn đầy dây thép gai, trước ngực và phía sau lưng nữ thi thể đều bị dây thép đâm chảy máu, dưới chân của nữ thi thể còn có một vết máu khô, một thanh sắt lớn bằng ngón tay cái xuyên thấu trái tim người chết. Xung quanh không phát hiện được vật phẩm tùy thân của người chết, Phạm Minh Dương vừa mới đến nơi thì phát hiện cảnh chết này hơi quen thuộc.

Hiện trường phát hiện này quá giống với hiện trường Lương Vũ Vân bị hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK