Vì vậy buổi trưa ngày hôm sau, Văn Mạt ngồi tàu hỏa đến thành phố Y, hơn bốn mươi tiếng ngồi trên chiếc ghế cứng rắn trên tàu hỏa chạy từ từ! Đám người vô lương tâm này! Văn Mạt hận đến ngứa răng. Nhưng cô cũng hiểu với thân phận bây giờ đang trốn nợ thì chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế cứng. Trên đường đi rung lắc, tiếng khóc của trẻ con, mùi mì gói cộng thêm mùi hôi chân, ròng rã suốt bốn mươi tiếng cuối cùng Văn Mạt cũng xuống tàu hỏa, đến thành phố...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.