Ý nghĩ rất đẹp nhưng hiện thực lại phũ phàng. Khi Văn Mạt vẫn còn đang dính giường, thì tiếng chuông cửa vang lên. Nằm trong chăn ấm đệm êm, Văn Mạt không muốn đi ra mở cửa, cô nghĩ tới người ngoài cửa đứng đợi một lúc và không thấy ai mở cửa sẽ cho rằng trong nhà không có ai và tự biết điều rời đi. Nhưng người tới cố chấp hơn Văn Mạt nghĩ, biết cô đang trốn ở trong nhà, cô không ra mở cửa thì đối phương tiếp tục nhấn chuông. Từng tiếng một, tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.