Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Địa ngục Thiết Thụ: Phàm những người trên dương gian chia rẽ cốt nhục, ly gián cha con, anh chị em và vợ chồng, sau khi chết sẽ bị đày xuống “địa ngục Thiết Thụ”. Trên thân cây đều là những lưỡi dao sắc, cắm vào người từ sau lưng rồi treo trên cây. Sau khi chịu hình phạt này, còn bị đày xuống “địa ngục Bạt Thiệt, địa ngục Chung Lưng”)

Năm nay 35 tuổi Tô Uy cảm thấy rất phiền muộn. Là thế hệ cuối 7x, từ nhỏ đến lớn hắn tiếp nhận giáo dục yêu cầu hắn phải hiếu thuận, cần cù, là một người có tính trách nhiệm. Hắn tự nhận mình rất hiếu thuận, nhưng phải chịu trách nhiệm, phỏng chừng hắn không làm được.

Tại sao vậy chứ? Năm ba mươi lăm tuổi, ly hôn hai lần, sao có thể tính là phụ trách? Huống hồ hắn đều thật lòng thương hai cô ấy, không nghĩ tới lại hại các cô. Nghĩ tới lần ly hôn thứ hai, vợ tức giận gầm rú với mình: "Tô Uy, anh cũng là một người đàn ông sao? Vĩnh viễn chỉ là một đứa bé biết bú sữa mẹ! Sống hết đời với mẹ của anh đi. Xem như tôi có mắt mà như mù!" Sau đó không chùn bước mà ký giấy ly hôn quyết tuyệt rời đi, từ nay về sau không bao giờ có quan hệ gì với hắn.

Những thứ này đều do mẹ Tô Uy tên là Bàng Tâm Linh. Bàng Tâm Linh tuổi còn trẻ đã mất chồng, cùng con trai duy nhất nương tựa lẫn nhau, thoắt cái đã được ba mươi năm.

Hơn ba mươi năm, hai mẹ con cho tới bây giờ chưa từng tách ra. Lần đầu tiên con trai kết hôn cũng đến ở chung với hai vợ chồng. Theo lý thuyết người vai dưới hiếu thuận, chăm sóc trưởng bối là phải, huống chi Bàng Tâm Linh không có chồng, đến sống chung với con trai con dâu cũng được. Thế nhưng, Bàng Tâm Linh không thích con dâu. Con dâu và mẹ chồng trời sinh không vừa mắt nhau, Bàng Tâm Linh càng cho rằng con dâu đoạt đi con trai mình nuôi từ bé đến lớn, bởi vì có con dâu, con trai không đem tất cả chú ý đặt trên người mình, không thương mình, đi yêu một người phụ nữ tự dưng từ đâu nhảy ra. Người phụ nữ này có cái gì tốt? Không làm việc nhà, không dịu dàng với con trai mình, mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài, không tuân thủ nữ tắc!

Vì vậy Bàng Tâm Linh mỗi ngày ở bên tai con trai nói xấu con dâu, đối với mẹ chồng lạnh nhạt, ở bên ngoài chứng kiến con dâu và người đàn ông khác vừa cười vừa nói, nấu cơm khó ăn, giặt quần áo không sạch sẽ. Bản chất của Tô Uy cũng là người rất hiếu thuận, biết mẹ nuôi mình lớn cũng không dễ dàng, ngày thường cũng áy náy không quan tâm đến mẹ, nghe thấy mẹ nói vợ như vậy, Tô Uy cũng hơi oán giận vợ. Vợ là vai dưới, để cho trưởng bối chỉ điểm như vậy, cô ấy vui được sao? Tô Uy khuyên vợ đối xử với mẹ tốt hơn một chút: "Mẹ nuôi anh lớn cũng không dễ, anh phải hiếu thuận với mẹ. Tuổi mẹ cũng lớn rồi, còn sống được bao nhiêu năm đâu, chúng mình nhường nhịn mẹ một chút."

Tình cảm vợ chồng có tốt hơn nữa thì cũng không chịu được mẹ chồng gây xích mích, rốt cuộc đến một ngày, vợ không nhịn nổi, cãi nhau một trận với mẹ chồng, Tô Uy không chút do dự đứng bên mẹ chồng, bắt đầu tranh cãi kịch liệt với vợ, sau nghe xong lời mẹ thì vung tay đánh vợ, cũng tự tay đặt dấu chấm tròn cho cuộc hôn nhân đầu tiên. Vợ không quay lại nữa, bởi vì cô ấy bị cuộc hôn nhân này tổn thương, với tình cảnh mẹ yêu con trai và con trai vô cùng hiếu thảo, thì dù cô ấy có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng không chân chính tiếp nhận cô.

Đã không có ánh mắt của con dâu, Bàng Tâm Linh cảm thấy không khí trong nhà mát mẻ rất nhiều, mỗi ngày bà ở trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối làm một bữa cơm phong phú chờ con trai trở về. Nhìn con trai ăn từng miếng cơm do bà làm ra, bà thấy thỏa mãn nói không nên lời.

Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn. Hơn một năm, một tiểu tiện nhân từ nông thôn đến thành phố làm câu con trai bà, mà con trai ưu tú cũng coi trọng cô ta. Cô ta có chỗ nào tốt? Muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn bối cảnh không có bối cảnh, nhìn bề ngoài vừa nát lại vừa ngốc, chỗ nào xứng đôi với con trai hoàn mỹ của bà?

Thế nhưng con trai thích, thì có biện pháp gì đây? Bởi vì là cuộc nhân lần thứ hai, nên hai người chỉ đơn giản đi lĩnh giấy kết hôn, ăn bữa cơm đơn giản với bạn bè. Sau đó người phụ nữ này chuyển tới nhà bọn họ. Vốn nhà chỉ có hai người, đột nhiên nhiều hơn một người, Bàng Tâm Linh cảm thấy rất khó chịu, nhất là lúc ăn cơm, con trai gắp thức ăn cho người phụ nữ quê mùa xấu xí, hơn nữa cô ta lại còn mở miệng chờ con trai đút thức ăn cho! Bàng Tâm Linh cảm giác mình muốn điên rồi, lập tức đánh rớt đôi đũa trong tay con trai, cơm cũng không thèm ăn, nhìn cũng không thèm nhìn hai người, dứt khoát đi vào trong phòng mình.

Bàng Tâm Linh càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuối cùng khóc thành tiếng. Chỉ chốc lát, con trai đi vào phòng xem bà, bà vừa nở nụ cười thì nhìn thấy người xấu xí đi đằng sau con trai, ngay tức khắc tức giận không có chỗ phát tiết:

- Cô vào đây làm gì? Cười nhạo tôi sao? Hay là dính chặt không thả con trai tôi? Nó đến xem mẹ cũng không được à? Cần gì cô phải một tấc cũng không rời như vậy? Đồ đê tiện!

Tô Uy quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của cô vợ nhỏ đỏ bừng, trong tay còn bưng một bát cơm, thì ra là đến đưa cơm cho mẹ. Tô Uy trầm giọng khuyên mẹ:

- Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, chúng con vừa thấy mẹ ăn không được nhiều nên mới tiến vào đưa cơm cho mẹ, xin mẹ bớt giận, đừng khóc nữa, khóc tiếp mắt sưng lên sẽ không đẹp đâu.

Bàng Tâm Linh nghe thấy con trai giải vây cho con dâu, lại xù lông lên mắng con trai cưới vợ thì quên mẹ, hồn cũng bị con tiểu hồ ly tinh câu đi, người làm mẹ bị ghét bỏ thế này không bằng chết quách đi cho xong. Tô Uy vội vàng quỳ trước giường mẹ thề, làm một người con trai hiếu thảo.

Trò cười như vậy hầu như mỗi ngày đều tiếp diễn. Tô Uy gắp thức ăn cho vợ thì mẹ lại ồn ào; mua quần áo cho vợ, mẹ cũng ồn ào; đưa vợ đi ra ngoài chơi, mẹ lại ồn ào; ngay cả buổi tối hai người ở trong phòng... Mẹ ầm ĩ, bình thường nửa đêm không ngủ được gọi con trai tới phòng của mình, để người vợ ngủ một mình đến bình minh.

Cuối cùng đời vợ thứ hai cũng không nhịn được, cô có chồng mà cũng như không có chồng, không đúng, so với không có chồng còn khó khăn hơn. Hôn nhân như thế còn có ý nghĩa gì. Ngoài dự liệu của cô, khi cô đưa đơn ly hôn ra thì mẹ chồng là người đầu tiên đồng ý, thậm chí còn thúc giục bọn họ mau chóng đi làm thủ tục ly dị, mà người làm chồng Tô Uy cũng do dự một chút thì cũng đồng ý.

Thực ra Tô Uy cũng không ngốc, tuy hắn hơi ngu hiếu nhưng lại là người rất thông minh. Hắn hiểu được mẹ hắn có chuyện, nhiều năm ỷ lại như vậy mẹ hắn xem hắn là vật riêng tư của bà, không cho phép người khác nhúng chàm. Điều này tạo ra bi kịch của hai cuộc hôn nhân. Thay vì để cho vợ tiếp tục chịu uất ức thì chẳng bằng giải thoát cho cô. Ngày hôm nay chính bản thân cũng không có ý định kết hôn tiếp, sống những ngày tháng tiếp theo thật tốt với mẹ, để cho mẹ an ổn khi về già.

Bàng Tâm Linh lần nữa đoạt lại con trai, cùng với con trai hưởng thụ thế giới hai người. Hoàn toàn không biết ở trên Internet, mình đã biến thành một "người nổi tiếng" toàn thân bốc mùi. Trên Internet đủ các loại ác danh mà người qua đường đặt cho bà, nhổ nước bọt rồi cảm thấy may mắn cho con dâu của bà sớm rời đi, dẫn tới một loạt tiếng chửi rủa, cũng khiến cho bà rước họa sát thân...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK