Người nọ cười khẽ: - Kỳ lạ, tôi vốn cho rằng sai chính là sai, dù thời gian trôi qua lâu thế nào đi chăng nữa thì chân tướng sao có thể bị bóp méo, lẽ phải ở tâm. Chẳng lẽ các vị làm được còn tôi ngay cả hỏi cũng không được sao? Biết cũng không được à? Thầy Vu, người đang làm trời đang nhìn, ông chưa nghe câu này bao giờ ư? Dù sớm hay muộn cũng phải đền tội! Năm đó họ nợ cậu ấy, một người cũng không được chạy, tất cả phải trả giá!...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.