Nghe Vương Sùng Hoa cứ một câu lại một câu gọi vợ anh là người chết, người phụ nữ câu hồn anh; ngay cả tên cũng không chịu nói, cuối cùng Thường Tuấn Dật không chịu nổi hét lên: - Mẹ, mẹ tích phúc đức đi, Ninh Nguyệt đã chết rồi mẹ cho cô ấy thể diện cuối cùng, coi như con trai cầu xin mẹ, được không? Anh giùng giằng ngồi xuống, khoảng không trước mắt như biến thành màu đen, tay cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, bi thương chảy nước mắt: - Mẹ, không giống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.