Phạm Minh Dương bị Văn Mạt nói trúng tâm sự, mặt mo không khỏi hơi đỏ, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, mặt không đổi nói với Văn Mạt:
- Văn tiểu thư, tôi là vì chào cô, cô là một cô nương yếu đuối, đập đầu huých vai có lẽ không được tốt lắm. Ở đây chơi hai ngày, chờ vụ án phá được rồi trở về, mặt mũi đều có, tốt biết bao.
Văn Mạt thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Đội trưởng Phạm, mời gọi tôi là cảnh sát Văn hoặc là trực tiếp gọi thẳng tên Văn Mạt. Mục đích tới đây của tôi cũng giống như ông, mong sớm bắt được hung thủ, trả lại bình an cho thành phố A. Cũng mong đội trưởng Phạm đừng sỉ nhục công việc của tôi, có vấn đề gì, chúng ta có thể nói ra để giải quyết, tôi biết đội trưởng Phạm không phải người không phân biệt được công và tư, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Nói xong không đợi Phạm Minh Dương trả lời, tự mình dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.
Phạm Minh Dương bị nghẹn nói không ra lời, miệng lưỡi tiểu nha đầu này bén nhọn, hy vọng cô đừng mồm mép suông, tốt nhất không nên gây phiền toái cho hắn, tự mình cho cô mặt mũi mà cô không nhận. Nếu không... Lại thêm một người như Đường Liên nữa thì sao bây giờ?
Trên đường đi không ai nói nữa, sau khi đến cục cảnh sát Phạm Minh Dương dẫn đầu đẩy cửa xe đi xuống, cũng không đợi Văn Mạt, ngay lập tức đi tới phòng làm việc của cục trưởng. Cục trưởng Vương nhìn chăm chú ái tướng của mình mặt đen như mực thì rất muốn cười, song ngẫm lại bản thân mình mời chuyên gia tâm lý học tới cũng không hỏi tới cảm thụ của hắn. Vì vậy cục trưởng Vương vỗ vai Phạm Minh Dương, nói lời thấm thía khuyên hắn:
- Lần này cấp trên phái tới là một vị ưu tú nhất phòng nghiên cứu của họ, phá được không ít vụ án quan trọng. Chúng ta không thể bởi vì từng bị rắn cắn mà mười năm vẫn sợ rắn? Tôi không mang cái nhìn phiến diện để xem một người, bình tĩnh thử hợp tác, người ta từ xa tới giúp chúng ta, đừng để sắc mặt khó coi như vậy. Nếu có chỗ sơ suất lớn thật, thì tôi cũng không dung, được chưa?
Phạm Minh Dương suy nghĩ một chút cũng phải, chính bản thân mình không quá khách khí với tiểu nha đầu đấy, ai da, một bó tuổi còn đi chấp nhặt với cô gái nhỏ, quá mất mặt.
Văn Mạt gõ cửa thấy Phạm Minh Dương cười với mình thì không khỏi rùng mình một cái, nụ cười này đối với Văn Mạt mà nói rất dọa người - người đội trưởng mà vài phút trước còn hận không thể đóng gói đưa mình về nhà lại có thể nở nụ cười, mặc dù hơi cứng nhắc, nhưng tốt xấu gì cũng là cười. Văn Mạt nhanh chóng nghiêng mình, mình đang ở địa bàn nhà người ta, dù sao cũng phải để mặt mũi cho chủ cho nên cũng nở nụ cười thật tươi, tiến lên tự giới thiệu đơn giản, sau đó hi vọng được xem tài liệu liên quan tới vụ án.
Cục trưởng Vương hiển nhiên phối hợp toàn lực, Phạm Minh Dương sao cũng được, nhìn thì nhìn, ngây ngốc ở trong cục thì an toàn với cô ấy hơn.
Vì vậy toàn bộ hồ sơ chồng chất cao tới nửa người được đặt trên bàn làm việc của Văn Mạt, hiện trường vụ án phát hiện người chết rất quái lạ, phương thức quỷ dị khiến cho Văn Mạt cảm thấy rất là quen thuộc, rốt cuộc gặp ở đâu rồi?
Văn Mạt cẩn thận nhìn tài liệu, bốn người chết, bởi vì người chết đầu tiên đột nhiên phát bệnh tim, đầu lưỡi bị cắt mất; người thứ hai chết bởi vì bị tổn thương do vật sắc bén dẫn đến các bộ phận suy yếu, mười ngón tay bị cắt bỏ; người thứ ba bị đâm xuyên trái tim dẫn tới hô hấp suy yếu chết ngay tại chỗ, toàn thân quấn đầy dây thép gai; mà người thứ tư chết do hít thở không thông, bốn tấm gương đặt ở xung quanh người chết. Theo điều tra của cảnh sát, toàn bộ bốn người chết này đều không tính là trong sạch. Người thứ nhất tội phỉ báng người khác, người thứ hai sinh hoạt cá nhân không điều độ, người thứ ba hai lần chia rẽ hôn nhân của con trai, người thứ tư hủy diệt chứng cứ của nghi phạm, gây trở ngại cho tính công bằng trong điều tra. Cắt lưỡi, cắt đứt ngón tay, quấn dây thép gai, kính chiếu người... Hai mắt Văn Mạt tỏa sáng, hiểu rồi.
Chưa được ba tiếng, Văn Mạt gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng Vương lần nữa. Cục trưởng Vương biết Văn Mạt có phát hiện thì vô cùng kinh ngạc, hiểu được dụng ý của cô thì ngay lập tức gọi điện cho Phạm Minh Dương. Phạm Minh Dương đang cùng thủ hạ phân tích tình tiết vụ án, không có đầu mối nào khiến cho tính tình của hắn giống như một thùng thuốc súng, bị lãnh đạo gọi tới cũng không có sắc mặt tốt, lại nhìn thấy Văn Mạt, giận dữ càng không có chỗ phát tiết, đã phiền lại càng phiền thêm, xem kỹ tài liệu rồi cô ấy có phát hiện gì không?
Văn Mạt nhìn người đến, cũng không thừa nước đục thả câu, nói ra phát hiện của mình:
- Căn cứ vào manh mối chúng ta đang nắm giữ, tôi sẽ phân tích sơ bộ: Hung thủ là nam, tuổi từ 30 đến 40, là người bản địa, trình độ tiếp nhận giáo dục không cao, sống một mình, hài lòng về tình trạng kinh tế, sở hữu xe cộ thay cho đi bộ. Đa số thời điểm rất thứ tự, nhưng nếu có người mạo phạm hắn, sẽ dễ dàng làm hắn tức giận. Hung thủ không có cảm thụ của người bình thường, nói cách khác, hắn không có người yêu, cho nên lúc giết người hắn không hề có cảm giác đồng tình và thương hại người chết. Trọng tâm, giết người đối với hắn cũng không khác gì giết gà. Bốn người bị hại, phương thức bị giết mặc dù không hoàn toàn tương đồng, tuy nhiên có một điểm giống nhau: Dựa theo trình tự giết người của hung thủ, bốn người bị hại đại biểu cho cảnh tượng của bốn tầng địa ngục mà lưu truyền trong truyền thuyết của nước ta: Địa ngục Bạt Thiệt, địa ngục Tiễn Đao, địa ngục Thiết Thụ, địa ngục Nghiệt Kính; kế hoạch giết người của hắn dựa theo trình tự của mười tám tầng địa ngục, mà mỗi sai lầm của người bị hại đều tương xứng với phương thức đấy. Điều này nói rõ hung thủ là bệnh nhân tâm thần phân liệt điển hình. Trong nhận thức của hắn, coi mình là thế thân của Phán Quan, thế gian này phàm là phạm sai lầm thì cho dù là trai hay gái cũng bị đánh vào địa ngục chịu khổ, trọn đời không siêu sinh.
- Thông thường người mắc bệnh tâm thần phân liệt thường phát bệnh ở thời kỳ thanh thiếu niên, tối đa khoảng 15 tuổi, xét thấy biểu hiện giết người của hung thủ tương đối bình tĩnh, hắn có khả năng từng tiếp nhận trị liệu của bác sĩ. Y học nước ta về phương diện này vẫn tương đối lạc hậu, bình thường người giám hộ sẽ chủ động tìm kiếm y bác sĩ trợ giúp con mình, như vậy rất có thể thời kỳ mới phát bệnh của hung thủ từng có hành động bất thường với người khác, có khuynh hướng công kích hoặc tự sát.
- Bốn người chết, thời gian người chết thứ ba khoảng cách một tuần, lúc người thứ tư chết, khoảng cách với người thứ ba có hơi ngắn, mà theo điều tra của đội trưởng Phạm, người chết thứ ba vốn là mục tiêu chú ý của truyền thông trong thời gian gần đây nhất, hung thủ biết rõ tình hình người chết, nhưng người chết thứ tư không phù hợp với quy luật này, Khưu Lợi chết khó hiểu, cảnh sát mãi về sau mới điều tra được. Mà hung thủ đặt hắn trong bốn tấm gương, chỉ rõ hắn biết Khưu Lợi đã từng làm chuyện gì, địa ngục Nghiệt Kính là địa ngục duy nhất trong mười tám tầng địa ngục có quỷ hồn phân định tội ác. Như vậy tại sao hắn biết chuyện của Khưu Lợi? Điều tra quan hệ của người với người, sẽ là đột phá cho vụ án.
Cảnh sát điều tra theo phương hướng mới, những hồ sơ của bệnh viện tâm thần từ 15 đến 25 năm về trước được lấy về. Có lẽ hung thủ đang ở trong những tập hồ sơ này?