Mục lục
Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Lương cười châm biếm, yên lặng nhìn cha Cổ:

- Ha ha, ông thật sự không nhận ra tôi sa? Nhìn cho kỹ vào.

Cha Cổ híp mắt mắng:

- Tao đéo cần biết mày là ai? Lão tử còn phải sợ một tiểu tử à? Chỉ bằng tuổi còn tao... Chạy tới trước mặt tao ra oai cái gì? Dkm, đừng quấy rầy lão tử uống rượu!

Được, uống rượu khiến cho người ta can đảm hẳn lên, hiện tại cha Cổ uống nhiều rượu rồi, không sợ trời cũng không sợ đất, hoàng đế tới cũng dám đánh.

Cổ Lương nghe xong lời của ông cũng không tức giận, vẫn chạy ra ngoài mở cửa phòng, từ bên ngoài cửa kéo vào một bao xi măng, một phần hai túi cát và các công cụ khác.

Cha Cổ thấy thế, vội vàng đi qua ngăn cản:

- Đây là nhà của tôi... Nhà tôi không có gọi bên lắp đặt thiết bị, cậu đi nhầm địa chỉ rồi, mau đi ra ngoài!

- Không đi, hôm nay tôi tới, cũng không phải là lắp đặt thiết bị, mà làm một người con trai tới đây tận hiếu. Sinh tôi ra, hôm nay là ngày vui nhất của ông, tôi tới tiễn ông đi một đoạn đường.

Cổ Lương kéo cánh tay đang ngăn cản hắn của cha Cổ, dùng hết toàn lực khắc chế chình mình muốn đập chết ông, gằn từng chữ nói với cha Cổ:

- À... Liệu biết ông còn nhớ không, tôi là Cổ Lương, là con trai ruột của ông.

Nghe thấy tên Cổ Lương, cha Cổ còn hơi mê man, tên này rất quen, nghe được ở đâu rồi nhỉ? Hắn nói cái gì cơ? Con trai? Ông có con trai, nhưng vì hơn mười năm trước giết người mà vào bệnh viện tâm thần rồi, hiện tại có lẽ vẫn bị nhốt? Dưới tác dụng của cồn, hiển nhiên đầu óc cha Cổ không được linh hoạt, nửa ngày vẫn không thể nhớ người này là ai.

Cổ Lương đã sớm hết hi vọng với cha mẹ cực phẩm của mình, nhìn cha già không nghĩ ra hắn là ai, trong lòng cũng không còn khúc mắc. Như vậy cũng tốt, lúc mình động thủ sẽ không có áy náy và không nỡ xuống tay.

Cổ Lương tự đi tới chậu nước trong phòng bếp, trộn xi măng và cát. Chờ hắn làm xong những thứ này, cha Cổ kích động xông lại, kéo tay hắn:

- A, tôi nhớ ra rồi. Cậu là tiểu Lương, là con tôi. Con, con đã trở về từ bệnh viện tâm thần rồi à? Chữa được rồi?

Nói xong còn quan sát hắn từ trên xuống dưới thật lâu.

Cổ Lương hơi ngoài ý muốn, nhiều năm rồi, chẳng lẽ cha đổi tính? Vẫn còn nhớ hắn là ai? Nhưng câu nói tiếp theo của cha Cổ kéo Cổ Lương về thực tế:

- Ai nha, con trai có tiền đồ, cần phải hiếu kính với cha con. Rượu của cha hết rồi, con đi mua cho cha đi. Con có tiền, cũng phải cho cha uống say một lần được không?

Cổ Lương đứng người, lý trí nhỏ nhoi kia rất nhanh đứt đoạn. Hắn cầm con dao bên hông, đâm về phía yết hầu dưới cái miệng đang không ngừng lải nhải cách hắn không xa!

Máu tươi bắn ra tung tóe, thậm chí có một ít phun vào trên mặt Cổ Lương. Cổ Lương không hề né tránh, còn lè lưỡi đem một giọt máu ở bên mép cho vào miệng tinh tế thưởng thức, một mùi ngọt nhạt từ từ lan tràn ra trong cổ họng.

Cuối cùng cha Cổ không thể phát ra âm thanh, té ngã xuống đất. Cổ Lương nhìn người nằm trong vũng máu, vui vẻ dâng lên trong bụng khiến cho hắn không nhịn được cười to, rốt cuộc, hạ thủ. Cảm giác báo thù, sướng quá!

Tiếng cười của Cổ Lương đưa tới bất mãn từ hàng xóm, mới cơm trưa xong, cười cái quỷ gì? Vẫn chưa dứt. Hàng xóm mở cửa, vừ định la hét bảo lão Cổ đừng cười nữa, thì thấy cửa phòng đối diện vẫn mở, lúc này lão Cổ đang nằm trên mặt đất, tay che con dao cắm trên cổ của ông! Hàng xóm hít vào một ngụm khí lạnh, lời vừa muốn ra khỏi miệng thì nuốt vào, lặng lẽ đóng cửa phòng, khẩn cấp gọi 110...

Cổ Lương cười mệt mỏi, cười cũng đủ rồi, hắn cúi xuống nhặt con dao lên, lần nữa hướng về phía cổ của cha Cổ cắt, mắt thấy cha Cổ thở hấp hối thì ghé vào lỗ tai ông nhẹ nói:

- Kiếp sau, đừng sinh con.

Từng xẻng bê tông, xúc đắp lên người cha, đây là người đàn ông chôn vùi cả đời mình, không đánh thì mắng hắn, chưa từng có tình thương của người làm cha, cuối cùng kết thúc ông trọn đời không bằng cầm thú. Quan tài bằng bê tông bền chắc, là con trai hiếu thuận ông!

Rất nhanh, sau khi làm xong tất cả, hắn đẩy cửa phòng ngủ ra...

Lúc này, cảnh sát thành phố B cũng chờ được Phạm Minh Dương và Văn Mạt điên cuồng đi đến.

- Phạm nhân sát hại Cổ Chương (tức cha Cổ), bên trong phòng còn có Trương Thải Vân (mẹ Cổ) không rõ tình hình, dựa theo yêu cầu của các vị, chúng tôi chỉ sơ tán toàn bộ hộ gia đình xung quanh, sau đó vẫn chờ các vị đến, không làm kinh động đến tội phạm, từ lúc báo án đã được ba tiếng rồi. Tính mạng của Trương Thải Vân có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào, chúng ta phải lập tức hành động.

Văn Mạt bảo để cô tiếp xúc với phạm nhân trước:

- Chúng tôi theo dõi phạm nhân từ lâu rồi, tương đối hiểu rõ hắn. Nếu như nhiều người xông vào bắt hắn, thì hậu quả nhất định là ngọc đá cùng vỡ, hai người đều phải chết. Hay là tôi đi trước, ổn định tâm tình của hắn. Tranh thủ có thể đem tội phạm còn sống đi ra ngoài.

Cổ Lương không ngờ cảnh sát tìm đến cửa nhanh như vậy. Hắn vội vàng đem con dao kề cổ mẹ, hướng về phía nữ cảnh sát đang gõ cửa phòng ngủ, quát:

- Đừng tới đây! Nếu không... Bà ấy phải chết!

Văn Mạt đứng ở cửa phòng ngủ, giơ hai tay lên, một bên bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh trong phòng, một bên nghĩ biện pháp làm Cổ Lương thả lỏng:

- Cổ Lương, đừng kích động, tôi không mang vũ khí, lực tay anh nhẹ một chút, xem kìa, cổ mẹ anh chảy máu rồi.

- Cô là ai? Sao biết tên của tôi?

- Xin lỗi, tôi quên giới thiệu mình, tôi tên là Văn Mạt, đang tới giúp anh, anh đừng sợ. Anh muốn gì? Cứ việc nói, tôi có thể làm được thì nhất định không từ chối.

- Ha ha, bây giờ đi nói điều kiện với tôi? Cái gì tôi cũng không muốn, tôi sẽ giết chết bà ấy, được không?

Văn Mạt cố ý thở phào một cái:

- Thì ra anh vẫn có tình cảm. Không lừa anh, tôi từ thành phố A tới đây. Thủ đoạn giết người trước đây của anh tôi cũng thấy rồi, nhanh, ngoan, chuẩn. Là tội phạm giết người máu lạnh nhất tôi từng thấy. Nhưng ngày hôm nay, anh để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Theo tôi được biết mẹ của anh bị liệt nửa người? Hiện tại cha anh chết rồi, bà ấy sống cuộc sống thực vật đã đủ tội rồi. Anh giết bà thực ra là một loại giải thoát với bà. cũng không uổng công cha mẹ sinh ra anh.

Cổ Lương nghe thấy lời Văn Mạt nói, gương mặt co rụt lại, nghĩ đến giết mẹ, để cho bà không phải chịu khổ, đúng là đang giúp bà; mà để cho bà sống, sống không bằng chết. Tay hắn thả lỏng. Hiện tại cảnh sát tìm tới cửa, khẳng định không chỉ có một người, bên dưới không biết bao nhiêu người đang chờ. Làm thế nào để đi ra ngoài? Cổ Lương đem chủ ý đánh tới Văn Mạt. Hắn buông mẹ, từ từ đi tới cửa phòng ngủ, muốn bắt lấy Văn Mạt, dựa vào cô để thoát thân.

Trong nháy mắt Cổ Lương đi tới, Văn Mạt nhìn chằm chằm con dao của hắn rồi dùng chân đá dao xuống, tiến thêm một bước, một cú vật đem Cổ Lương đè trên mặt đất:

- Anh bị bắt.

Cổ Lương bị bắt không hề kiêng kỵ thú nhận tội của bản thân, đến tận đây, vụ án giết người liên hoàn của thành phố A chính thức kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK