Mục lục
Thứ Nữ Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản điền trang nguyên quán Hà Nam…… Thì phải là gia phó cực chịu tín nhiệm! Thập Nhất Nương cười hướng Hương Dật gật đầu. Hương Dật bước lên phía trước cho Thập Nhất Nương hành lễ:” Nô tì Hương Dật, gặp qua Tứ phu nhân!”

Thập Nhất Nương không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người ngoài lúc này, hoàn hảo trên đầu cài hai cây trâm vàng, rút một cây đưa Hương Dật làm lễ gặp mặt. Hương Dật tạ ơn.

Thái phu nhân cười nói:” Tốt lắm, tốt lắm, Hương Dật cũng không là người ngoài gì. Mọi người không cần khách khí như vậy.” Vừa cười nói với Thập Nhất Nương,” Hôm nay có lẩu vịt muối ăn.”

Hương Dật vội ở một bên cười khanh khách bổ sung nói:”Đấy chính là vịt điền trang nuôi được, chiếu theo phương pháp muối của lão tổ tông lưu lại làm.”

Xem ra là đặc sản quê hương! Thập Nhất Nương cười nói:” Tốt a! Hôm nay có thể có lộc ăn.”

Ngồi ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vào tiểu gian uống canh bát trân gà mái Vãn Hương buông bát to sứ thanh hoa: “Nói như vậy, Hương Dật tới!”

“Đúng a!” Đầu bếp, vợ Lưu Vũ cười nịnh nói,”Một xe vịt muối.”

Vãn Hương không tiễu ” Hừ” một tiếng:” Tính ra nàng thông minh, biết lấy lòng thái phu nhân.” Bất quá, nàng cũng nhờ thủ nghệ này có thể thảo thái phu nhân cao hứng một chút.

“Đúng thế.” Vợ Lưu Vũ cười nói,” Làm sao có thể so cùng ngài, phòng bếp nội viện toàn dựa vào ngài, không có ngài, thật đúng là làm không thuận.”

“Được rồi, được rồi.” Vãn Hương sắc mặt có chút không vui,” Ngươi bớt nói chút lời vô dụng cho ta. Ta hỏi ngươi, ta cần nhân sâm có thể có không?”

Vợ Lưu Vũ mặt lộ vẻ khó xử, thanh âm cũng thấp xuống:” Ngài biết đó. Hiện tại các phòng đều là ấn theo thực đơn đồ ăn nấu cơm, đồ gia vị cũng ấn theo lượng lĩnh, làm sao có dư nhân sâm?”

Vãn Hương sắc mặt trầm xuống, cái bát to trong tay liền” Ba” một tiếng dừng ở trên bàn.

Vợ Lưu Vũ vội đem bát đỡ:” Vãn Hương tỷ, ngài nhẹ tay. Con dâu Cam Lão Tuyền đang ở bên ngoài gọi đồ ăn đấy!”

” Ta thèm!” Vãn Hương vẻ mặt vặn vẹo,”Lúc ta quản phòng bếp, nàng còn không biết ở nơi nào. Dám ở ta trước mặt lên mặt, xem hai bàn tay ta bóp chết nàng.” Thanh âm lại thấp vài phần.

Vợ Lưu Vũ trong lòng hiểu được.

Đây là vua nào triều nấy, năm đó nha hoàn hồi môn của Hầu Gia phu nhân Vãn Hương ở phủ ngang ngược qua những ngày tốt!

Nàng không khỏi lẩm bẩm:” Lại không phải chính mình cần ăn nhân sâm này …… Huống chi hiện tại tiếng gió nhanh như vậy…… Hoàng bà tử kia cũng chính là nhìn thấy ngài dễ giải thích. Ngài làm gì phải làm việc coi tiền như rác này!”

” Ngươi nói cái gì đâu?” Vãn Hương mơ hồ nghe được cái gì “Coi tiền như rác”, không thập phần rõ ràng, có chút căm tức nói,” Có cái gì nói liền thoải mái nhanh nhanh mau nói ra, trốn trốn giấu giấu đang làm gì?”

Vợ Lưu Vũ sợ thế lực không dám mở miệng. Bên ngoài có phu nhân kêu Vãn Hương:” Trần gia tẩu tử, đồ ăn nếm xong, ngài muốn thêm chút hay không?”

Vãn Hương đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, đi tới cửa, liếc mắt nhìn con dâu Cam Lão Tuyền một cái, tựa tiếu phi tiếu nói:” Ta phải đi nhà xí, ngươi từ từ!” Nói xong, nghênh ngang mà đi.

Bà tử kia tức giận đến dậm chân– mang đồ ăn đến, phải đồng ý, ký tên đóng dấu, sau đó đem thực đơn đưa đến chỗ mua bán của phòng bếp nơi đó, vậy chuyện mới tính là xong rồi, Vãn Hương không chỉ một lần bỏ trọng trách.

Khắp phòng bếp mọi người giả bộ làm như không thấy, nguyên đang làm gì, hiện tại vẫn như trước!

Có phu nhân hướng tới kia bà tử đưa ánh mắt.

Bà tử mượn cớ đi ra ngoài.

Phu nhân kia cùng đi qua:”…… Ngài sợ cái gì, ngay tại nơi này chờ, không có người thu đồ ăn, có cái gì do ngài làm?”

Bà tử ánh mắt sáng ngời, hỏi phu nhân kia:” Ngươi tên gì? Ta báo cha nuôi ta trọng dụng ngươi!”

Bên kia Vãn Hương trở về phòng mình.

Nam nhân nhà nàng Trần Tục liền một mâm đậu phộng, một bình bạch kiền cũ, hừ” Tứ lang tham mẫu” khoái hoạt. Thấy Vãn Hương trở về, chấn động:” Ngươi không ở phòng bếp thu đồ ăn, chạy về tới làm gì?”

Vãn Hương lạnh lùng liếc mắt xem Trần Tục một cái, xoay người tiến nội thất, lục tung tìm đồ vật.

Trần Tục hiện giờ đã mất đương sai, toàn dựa vào tiền tháng Vãn Hương quá ngày, vội đứng dậy kéo nàng:” Tốt lắm, tốt lắm, đừng phát tính tình, thu đồ rồi ăn nói sau.”

Vãn Hương bỏ tay Trần Tục, tiếp tục tìm ở thùng.

” Vãn Hương, ngươi cũng đừng cùng người Tam phu nhân đấu khí.” Hắn luôn luôn bị lão bà trấn áp thành thói quen, thấp giọng nói nhỏ nhẹ khuyên nàng,” Ngươi như vậy có thể rơi vào chỗ tốt gì? Ngươi không đi thu đồ ăn, mọi người cương ở nơi đó. Đến lúc đó chậm cơm các phòng, còn không phải truy cứu đến trên đầu ngươi.”

Vãn Hương nghe ngẩng đầu trừng mắt liếc mắt nhìn trượng phu một cái:” Nàng không phải nghĩ muốn đem ta bác đi sao? Ta đây không phải cấp nàng cơ hội sao?”

“Làm vậy làm gì!” Trần Tục cười ra mặt,” Ngươi tốt xấu cũng là nhân vật có máu mặt, không cần cùng nàng chấp nhặt.”

Vãn Hương nghe xong trong lòng càng tức giận:” Trần Tục, ngươi thiếu ba phải ở trong này cho ta. Ta nói cho ngươi biết, Tứ phu nhân một ngày không quản gia, công việc của ta sớm muộn gì cũng xong. Cùng với việc đợi đến lúc đó nàng ném cái bồn lên trên đầu ta, còn không bằng liền như vậy vỗ hai tay giải tán thật là tốt.”

“Đúng, đúng.” Trần Tục cười ra mặt,” Ngươi nói toàn đúng, ngươi nói toàn đúng.”

Trượng phu mình làm trợ lý còn được, nhưng không có đầu óc.

Vãn Hương cũng mặc kệ hắn, tự cố gắng từ thùng tìm ra hộp gỗ:” Tìm được rồi!”

Trần Tục nhìn thấy bị dọa nhảy dựng:” Ngươi đây là muốn làm cái gì?”

” Tặng Hoàng bà tử.” Vãn Hương mở tráp ra, bên trong là cây nhân sâm dài bằng bảy, tám chiếc đũa.

” Ngươi điên.” Trần Tục một phen đoạt lấy cái tráp kia,”Vốn là ngươi là ở phòng bếp, có cơ hội giúp nàng lấy ít nhân sâm, hiện tại việc này không ở trên tay ngươi…… Chúng ta cũng không thể đem đồ vật của nhà mình xuất ra đi cấp người khác dùng đi!”

“Lấy đến!” Vãn Hương đem tráp một lần nữa đoạt đi,” Ngươi biết cái gì? Ngươi hiện giờ đã đánh mất đương sai, ta hiện giờ bị người dẫm nát trên đầu, nếu ngay cả như vậy lão giao tình đều cố không thượng, về sau ở phủ đi lại, có ai liếc nhìn mình. Một gốc cây liền đủ nhà bọn họ dùng một năm. Đến lúc đó nói không chừng sự tình lại có chuyển cơ. Chuyện này ngươi đừng động. Ta đều có chủ trương.” Nói xong, từ tráp lấy một nhánh nhân sâm dùng khăn mạt tử bao lại, bỏ vào trong lòng rồi đi.

Trần Tục nhìn bóng dáng lão bà không khỏi thấp giọng nói thầm: “Hoàng bà tử cũng thật sự là …… Con nàng có bệnh phải ăn nhân sâm, tự mình mua đi…… Người ta bám víu ngươi như vậy, bất quá là muốn từ chỗ ngươi nơi này trộm vài thứ? Ngươi thật đúng là đem người ta thành tỉ muội……”

Bên kia Vãn Hương lấy nhân sâm bước nhanh đi phòng bếp ngoại.

Đi đến mái hiên hạ chợt nghe thấy hoàng bà tử ở lớn tiếng rầy rà: “Ta bên này đều bận rộn quá, cho ta phái người đi giúp đỡ phát chẩn? Chủ ý ai vậy? Chỗ ta nơi này điều không ra nhân thủ!”

Vãn Hương nghe vui vẻ, trách một bên.

” Là ý tứ Tam phu nhân.” Có phu nhân cười nói,”Ta mang lời đến nói, về phần có đi hay không, toàn xem chính ngài.” Nói xong, đi ra.

Vãn Hương nhìn thấy phu nhân kia xuyên kiện áo nhân trù quan màu xanh biếc, trên đầu đeo đóa hồng quyên hoa, biết là chất nữ Cam Lão Tuyền, đợi nàng đi rồi mới tiến phòng bếp.

Hoàng bà tử bị bát mặt mũi, tức giận, thấy Vãn Hương tiến vào, vội thay đổi khuôn mặt tươi cười nghênh đón: “Vãn Hương muội muội như thế nào đến đây?” Vội sai tức phụ đầu bếp mang trà.

Vãn Hương hít một hơi, từ trong lòng lấy ra nhân sâm cấp hoàng bà tử:” Hảo tỷ tỷ, chỉ đổ thừa ta không có bổn sự này. Đây là trong nhà giấu một chi, cấp đại cháu ăn trước đi!”

Hoàng bà tử nghe sắc mặt khẽ biến, nói:” Đây là làm sao vậy?”

Vãn Hương liền đem Tam phu nhân quản nghiêm ngặt như thế nào nói:”…… Đừng nói là nhân sâm, chính là cẩu kỷ tầm thường đều không lấy được. Khổ thân đại cháu, ăn hai năm nhân sâm, còn kém một hơi này là có thể tốt.”

Hoàng bà tử nghe xong không khỏi mặt mang chua sót, kéo tay Vãn Hương: “Hảo muội muội, vài năm này nếu không ngài, đại cháu kia của ngài đã sớm không có mệnh. Đừng nói như vậy!”

Vãn Hương mượn khăn tay lau khóe mắt:” Vốn tưởng rằng có thể đem bệnh đại cháu này chiếu cố …… Lại không nghĩ rằng, nửa đường nhảy ra cái Tam phu nhân, chỉ cần nàng một ngày quản gia, việc này một ngày không dễ làm……”

” Này cùng muội muội có quan hệ gì đâu……” Hai người thương cảm nửa ngày.

Vãn Hương đứng dậy:” Ta bên kia còn chờ thu đồ ăn, đợi ngày nào đó có rảnh lại đến xem tỷ tỷ.”

Bên ngoài cũng có người kêu hoàng bà tử:” Người đi phát chẩn như thế nào còn không đến? Tam gia lập tức phải khởi hành đi lều cháo.”

Hoàng bà tử cao giọng đáp ứng, an bài người đi lều cháo, Vãn Hương chậm từ từ trở về phòng bếp nội viện.

……

“…… Ta ở nguyên quán Hà Nam thủ hiếu vài năm kia, chính là do hai vợ chồng bọn họ hầu hạ.” Từ lệnh nghi rất có vài phần cảm khái,” Nháy mắt, đã mười năm!”

Thập Nhất Nương đi theo Từ Lệnh Nghi chậm rãi đi trở về, bông tuyết bay nhảy đều bị chắn ở bên ngoài hành lang uốn khúc.

” Hầu Gia khi đó bao nhiêu tuổi?”

Từ lệnh nghi liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái, cười nói:” So với ngươi không lớn bao nhiêu?”

Thập Nhất Nương giọng mang trêu chọc:” Có sợ hãi hay không?”

Từ lệnh nghi trầm mặc thật lâu sau:” Không nhớ rõ!”

Thập Nhất Nương cảm giác được hắn cảm xúc có chút trầm, cười chuyển đề tài:” Năm nay tuyết cũng thật lớn a!”

Từ lệnh nghị nghe liền dừng cước bộ, khoanh tay nhìn tuyết bên ngoài hành lang uốn khúc, biểu tình có chút buồn bả.

Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm kêu khổ.

Hắn trong này hoài niệm, chẳng lẽ mình cũng phải đứng ở nơi này chịu đông lạnh sao!

Đang suy tư, hai trạm đèn lồng đỏ thẫm đâm đầu đến.

Thập Nhất Nương tập trung nhìn vào, đúng là Tần di nương mang theo hai cái nha hoàn cầm đèn lồng.

” Hầu Gia, phu nhân.” Nàng khuất tất cấp hai người hành lễ, lại mắt hàm chưa lo lắng nhìn từ lệnh nghi,” Ta nhìn các ngươi còn không có trở về, nên ra đón một đoạn đường.”

Thập Nhất Nương lại nhìn Từ Lệnh Nghi, hắn đã khôi phục dáng điệu lạnh lùng thong dong quen thuộc.

” Biết.” Hắn thản nhiên nói” Tất cả mọi người trở về đi!”

Tần di nương thấp giọng đáp ứng. Hai người đi theo phía sau tiến sân.

Thập Nhất Nương cười cùng Từ Lệnh Nghi ở cửa góc đông chia tay, trở về phòng ở.

Nha hoàn trong phòng vội cởi áo choàng cho nàng, mang trà nóng.

Hổ Phách không khỏi thấp giọng nói” Tần di nương lá gan cũng quá lớn… Thế nhưng vội vàng như vậy đợi không kịp tới đón Hầu Gia!”

Thập Nhất Nương đang cầm trà nóng, nghĩ đến biểu tình lạnh lùng Từ Lệnh Nghi đứng ở hành lang uốn khúc xem bông tuyết, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu:” Không cần thiết!”

” Cái gì?” Hổ Phách khó hiểu.

” Nga.” Thập Nhất Nương cười nói” Ta là nói, Tần di nương đối với Hầu Gia thật sự là thực hiểu biết,” Sau đó ra vẻ đột nhiên nhớ tới đến ” Đúng rồi, ta cho ngươi đi hỏi thăm tòa nhà ngõ Kim Ngư, có thể có tin tức gì?”

Hổ Phách vội nói” Nói chút ít Vạn Đại Hiển nửa đêm đi đến nóc phòng cào tuyết, chỉ có một nhĩ phòng bị sụp. Chỗ khác không có chuyện gì!”

“Vạn Đại Hiển này, nhưng thật là có khả năng!” Thập Nhất Nương không khỏi hơi gật đầu.

Hổ Phách lại lo lắng” Nơi này phải tu sửa, nơi đó phải tu sửa, đợi cho đầu xuân sang năm, chúng ta tốn bao nhiêu bạc a!”

Thập Nhất Nương không khỏi cười rộ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK