“Ta hoàn toàn không hiểu.” Nàng thỉnh giáo hai vị ma ma: “Các ngươi xem thế này làm thế nào cho phải?”
Sắc mặt hai vị ma ma đều không tốt lắm. Điền ma ma không lên tiếng, Vạn ma ma cười nói: “Nói đến, trước kia khi Thái phu nhân sinh Ngũ gia, cũng là chúng ta chiếu cố. Không có nhìn thấy tình huống thứ gì cũng không ăn được giống như Kiều di nương. Dù sao chúng ta đều là phụ nhân, kiến thức hạn hẹp. Không thì, phu nhân giúp đỡ mời thái y đến xem. Chúng ta cũng được mở mang kiến thức.”
Câu nói có hàm ý khác, khiến người ta tự đánh giá.
Thập Nhất Nương không tiện bình luận, chỉ nói: “Toàn bộ theo lời ma ma nói. Ta đây sai người đi mời thái y đến.” Ngay tại chỗ đưa sai Lục Vân cầm thẻ bài để Bạch tổng quản giúp đi mời thái y, dẫn theo Hổ Phách đi xem Kiều Liên Phòng.
Nàng có vẻ bị bệnh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt to không có tinh thần, cả người rất tiều tụy.
Thấy Thập Nhất Nương tiến vào, vô lực loay hoay muốn dậy: “Phu nhân, ngài đã tới!”
Tú Duyên vội dìu nàng.
“Kiều di nương không cần đa lễ.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Thân thể ngươi không tốt, mau nằm xuống nghỉ đi!”
Kiều Liên Phòng khách khí vài câu, vẫn kiên trì ngồi dậy.
Thập Nhất Nương hỏi tình huống của nàng.
“…… Yết hầu giống như bị nghẽn lại, ăn gì cũng không vào được.”
Thập Nhất Nương an ủi nàng vài câu, nói đã muốn giúp nàng đi mời đại phu, lại căn dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, đứng dậy đi về sân mình.
Lâm Ba đang ở trong viện đợi nàng.
Thấy nàng tiến vào, vội vàng nghênh đón: “Phu nhân, Hầu gia nói, bảo ngài mời thái y cho Kiều di nương, xem kỹ là bệnh gì? Một thái y tra không ra, thì mời hai, hai thái y tra không ra, thì mời ba. Làm rõ rốt cuộc là y thuật của thái y trong thái y viện quá kém, hay là bệnh của Kiều di nương khác với những người khác, không tra được.” Dù sao chỉ là truyền lời, lại liên quan đến nội viện, hắn nói xong câu cuối cùng, ngữ điệu đã có chút không yên.
Thập Nhất Nương gật đầu, ôn nhu nói: “Ngươi trở về nói lại với Hầu gia một tiếng. Liền nói ta đã hỏi hai vị ma ma, ý hai vị ma ma cũng là mời thái y lại đây xem cho Kiều di nương. Lục Vân vừa cầm thẻ bài của ta đi chỗ Bạch tổng quản. Hẳn là thái y sẽ nhanh đến. Bảo Hầu gia không cần lo lắng.”
Lâm Ba nghe được câu cuối cùng, khóe miệng khép lại, muốn nói lại thôi, cung kính hành lễ lui đi xuống.
Buổi chiều, Ngô thái y tới.
Nam nữ hữu biệt, Thập Nhất Nương để hai vị ma ma ở một bên hầu hạ.
Hai khắc chung sau, Điền ma ma bẩm lại: “Ngô thái y nói di nương không có chuyện gì. Chẳng qua là mùa xuân tới, người buồn ngủ thêm, hơn nữa là có thai ba tháng đầu, không ăn được nhiều. Kê chút ngân kiều tán.” Sau đó đem phương thuốc cho Hổ Phách đứng cạnh.
Thập Nhất Nương tiếp nhận phương thuốc từ tay Hổ Phách, nhìn thoáng qua, thương lượng với Điền ma ma: “Dù sao cũng là phụ nữ có mang, chuyện dùng thuốc, ta thấy vẫn nên nói mới Hầu gia một tiếng thì hơn.”
Điền ma ma gật đầu: “Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo.” Sau đó ân cần thăm hỏi Thập Nhất Nương: “…… Mấy ngày nay bận rộn, ngài cũng phải bảo trọng thân thể nữa. Ta thấy ngài gầy đi không ít so với vài ngày trước. Có muốn cũng mời thái y đến xem?”
Tam phòng phải đi, Tam phu nhân chỉ dẫn theo mấy nha hoàn bình thường hầu hạ bên người và một nhà Cam ma ma, một nhà Cam lão tuyền, chính là Dịch di nương, cũng để lại. Có người bởi vì không thể đi theo mà sinh lòng oán hận, còn có người nhìn chằm chằm vị trí của Cam lão tuyền mà nôn nóng mưu cầu.
Chỗ nàng đông như trẩy hội, thỉnh thoảng có người tìm đến Thập Nhất Nương bẩm chuyện, nói mãi nói mãi, sẽ nói đến chính mình có khả năng như thế nào, trung thành với bề trên. Sau đó lại có đám người Vãn Hương rục rịch muốn động, thỉnh thoảng phát ra tin đồn mình muốn chưởng quản lần nữa. Khiến cho lòng nhóm vú già bàng hoàng.
Mấy ngày nay Thập Nhất Nương chủ yếu dùng tinh lực để cân bằng những quan hệ này.
Cũng may ở nơi này không giống trong thế giới của nàng, ông chủ cãi công nhân viên, công nhân viên cãi ông chủ, mọi người tự do rất nhiều. Ở thời đại này, chú trọng ” Trung thành”, người bị đuổi ra khỏi nhà giống như Từ phủ, tất cả mọi người sẽ hoài nghi nhân phẩm của người này, rất khó được nhà khác thuê tiếp. Cứ vung cái roi này ra, đánh đâu thắng đó.
Cũng không ‘vất vả’ giống như Điền ma ma nói.
“Đa tạ ma ma quan tâm.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta cảm thấy rất tốt. Chỉ là có hơi thiếu ngủ.”
Điền ma ma nghe xong cười không ngừng: “lúc còn trẻ Thái phu nhân cũng thường nói chuyện thì nhiều, thời gian thì ít, thiếu ngủ.” Lại quan tâm nói, “Phu nhân nhất định vẫn phải chú ý đó. Lúc còn trẻ cứ qua đi, không cảm thấy, đến tuổi cao lên, thường vì thế mà chịu khổ……”
Hai người nói dông dài, Từ Lệnh Nghi đã trở lại.
Điền ma ma hành lễ, cũng không có lui ra, ngược lại lướt qua Thập Nhất Nương chủ động nói đến bệnh của Kiều Liên Phòng: “…… đã đưa phương thuốc cho phu nhân xem. Phu nhân nói hiện giờ Kiều di nương đang có bầu, có cần dùng phương thuốc này không, còn muốn xin Hầu gia định đoạt.”
Từ Lệnh Nghi cầm phương thuốc cười lạnh. Nói với Thập Nhất Nương: “mời thêm thái y xem cho nàng. Xem nàng trừ cái gì xuân ngủ, không thèm ăn ra, còn có bệnh gì nữa không. Tránh cho không chữa hết bệnh này, lại sinh ra bệnh mới!”
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương ngăn cản Từ Lệnh Nghi trước mặt Điền ma ma, tránh cho ầm ĩ không cần thiết: “Ngài xem giúp xem có thể dùng phương thuốc này không, thiếp thân cũng tốt phái người đi lấy thuốc.”
Từ Lệnh Nghi ” Hừ” một tiếng, xoay người đi sạch phòng.
Thập Nhất Nương sai Lục Vân đi lấy thuốc, lại nói với Điền ma ma: “Tam gia lập tức phải lên đường, hai ngày nay Hầu gia bận rộn, sợ là mệt nhọc. Ma ma không cần để ở trong lòng.”
Điền ma ma vội khiêm tốn một phen, đứng dậy cáo lui.
Ra chính viện, trực tiếp đi chỗ Thái phu nhân.
“Kê ngân kiều tán?” Thái phu nhân ngồi ở ghế thái sư, Đỗ ma ma đang xoa bóp bả vai cho nàng.
“Dạ!” Điền ma ma cung kính đáp, sau đó ngồi xổm xuống, thuần thục giúp Thái phu nhân xoa bóp bắp chân: “Tứ phu nhân không dám làm chủ, để Hầu gia quyết định. Hầu gia cáu kỉnh, bị tứ phu nhân ngăn cản lại……”
“Nga!” Thái phu nhân vừa nghe tỉnh táo tinh thần: “Nói xem, tình hình lúc ấy là như thế nào? Lão Tứ phát giận không?”
Đỗ ma ma không khỏi che miệng mà cười: “Chuyện trong phòng con trai, ngài quan tâm làm gì!”
Vốn là câu trêu ghẹo, lại làm cho sắc mặt Thái phu nhân khẽ trở nên tối tăm: “Trong mấy đứa con, đứa ta thấy có lỗi nhất chính là lão Tứ……”
Nghe nàng nói đến chuyện cũ. Hai vị ma ma trao đổi ánh mắt, đều cười chuyển đề tài: “Phúc hề họa sở chí, họa hề phúc sở ỷ (Họa là chỗ dựa của phúc; phúc là chỗ dựa của họa). Không có chuyện trước kia, nào có cái tốt bây giờ!”
Thái phu nhân nghe sắc mặt sáng sủa lên.
Điền ma ma nhân cơ hội nói: “Tứ phu nhân liền nói một câu……” Thu hút sự chú ý của Thái phu nhân.
******
Bên kia Thập Nhất Nương tinh tế căn dặn Lục Vân: “Phương thuốc là ngươi lấy ra, thuốc là ngươi lấy vào. Ngươi phải đối chiếu cẩn thận giao cho hai vị ma ma.”
Cũng may ngân kiều tán là loại thuốc trà thanh nhiệt giải độc tầm thường, vào mùa xuân mọi người thường uống, các loại thuốc rất quen thuộc.
Lục Vân gật đầu: “Phu nhân yên tâm. Ta biết nặng nhẹ! Nhất định không vào tay người khác.”
Thập Nhất Nương nghe gật đầu.
Hổ Phách không khỏi oán trách: “Kiều di nương vẫn là nhanh sinh đi! Nàng như vậy, không phải đang ép chính mình, là đang ép chúng ta.”
Thập Nhất Nương ngẫm lại, cảm thấy nàng nói thật là có chút đạo lý. Nhịn không được cười rộ lên.
Ai biết ngày hôm sau, Kiều tam thái thái tới chơi.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Là trùng hợp còn tình cờ đây?
Nàng mời Kiều tam thái thái đến phòng khách nói chuyện. Sau đó không hỏi mục đích của Kiều tam thái thái liền nói chuyện Kiều Liên Phòng bị Từ Lệnh Nghi cấm túc cho nàng nghe: “… Thật sự là không có cách nào để ngài gặp Kiều di nương. Ta xem, ngài cứ đợi Hầu gia hết giận rồi lại đến đi? Cũng tránh làm liên lụy đến Kiều di nương.”
Kiều tam thái thái nghe sắc mặt đỏ tím, không yên lòng nói khách khí với Thập Nhất Nương vài câu liền xoay người cáo từ.
Thập Nhất Nương gọi Hổ Phách đến: “Ngươi tra lại cẩn thận, xem chúng ta có chỗ sơ hở nào không. Thế nào ta cứ cảm thấy Kiều tam thái thái đến có chút kỳ quặc. Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Hổ Phách gật đầu, nghiêm túc tra xét hai ngày, nhưng không thu hoạch được gì.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Ngô thái y… Nếu tra đàng kia không khỏi liên quan đến hai vị ma ma. Nàng đành phải phân phó Hổ Phách: “Vậy chỉ phải cẩn thận đừng để đồ vật bên ngoài chảy vào.”
Hổ Phách đáp lại.
Từ Tự Dụ đến đây.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn bị cấm túc. Bởi vì ngày mai tam phòng sẽ phải lên đường rồi. Chuyến đi này nghìn vạn dặm, không biết lúc nào có thể gặp lại, Thập Nhất Nương cho Từ Tự Dụ thời gian một ngày nói lời tạm biệt với Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, cố ý sai nha hoàn tìm hắn đến.
Từ Tự Dụ thực kinh ngạc.
Thập Nhất Nương nói thẳng: “Các ngươi cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu. Ta hạn chế ngươi, là sợ các ngươi vì bất bình cho Viện tỷ nhi, lại đi gặp nàng, lại gặp sóng gió gì nữa.”
” Sẽ không!” Từ Tự Dụ cúi đầu: “Về sau chúng ta sẽ không bao giờ làm việc lỗ mãng như vậy nữa.”
Thập Nhất Nương mới không tin cam đoan của hắn, cho nên nhẹ nhàng nhìn Văn Trúc một cái.
Văn Trúc sợ tới mức nơm nớp lo sợ, lập tức nói: “Phu nhân, ta sẽ nghe theo lời dặn của ngài, liên lục đi theo Nhị thiếu gia.”
Từ Tự Dụ nghe xong muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương bưng trà.
Từ Tự Dụ lui đi xuống.
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Tam phu nhân và Kiều phu nhân Trình Quốc Công phủ, Đường phu nhân Trung Sơn Hầu phủ đã tới.”
Thập Nhất Nương nghe kinh ngạc, cảnh báo trong lòng vang lên.
Sau khi Kiều thái thái bị ngăn cản, Kiều phu nhân đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đi cùng Đường phu nhân ….
Nàng vội gọi Hổ Phách: “Ngươi nhanh đi nói một tiếng với Hầu gia. Rằng Kiều phu nhân và Đường phu nhân đều là trưởng bối, nhỡ đâu nói ta ….Đến lúc đó chỉ sợ ta không ngăn được.”
Hổ Phách chạy chậm đi ngoại viện.
Thập Nhất Nương ra ngoài nghênh đón.
Tam phu nhân một bộ vẻ vang phụng bồi hai vị phu nhân.
Kiều phu nhân vừa thấy Thập Nhất Nương đến liền thân thân thiết kéo tay nàng: “Ngày mai tam phu nhân phải đi, chúng ta đến tiễn nàng, thuận đường tới thăm ngươi một chút.”
Đường phu nhân thì duy trì sự thận trong của trưởng bối, tươi cười nhàn nhạt gật đầu với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương khách khí mời ba người vào ngồi trong phòng.
Đợi nha hoàn dâng trà, Kiều phu nhân liền nhìn chung quanh nói: “sao không thấy Liên Phòng? Nàng không hầu hạ trước mặt ngươi sao?”
Thập Nhất Nương cười nói: “Kiều di nương có mang, đâu thể hầu hạ bên cạnh…”
Nàng vừa dứt lời, Kiều phu nhân lộ vẻ kinh ngạc: “Nàng có có bầu? Sao ta không biết?” Sau đó đứng dậy, “Đây chính là việc vui, ta phải đến xem một chút mới được!”
Đường phu nhân nghe xong có chút khinh thường liếc Kiều phu nhân một cái, nói: “Ta đi đường mệt mỏi, uống chén trà trước rồi hãy nói.”
Đánh người không đánh mặt.
Thập Nhất Nương cùng Kiều phu nhân đi ra khỏi phòng khách, sau đó nói chuyện Kiều di nương bị cấm túc cho Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân nghe xong vô cùng khiếp sợ, trên mặt lộ ra vài phần do dự.
Thập Nhất Nương thấy rõ ràng, tìm lối thoát cho nàng: “Ngài cả chặng đường, nghĩ đến cũng mệt mỏi, ngồi xuống uống chén trà đi!”
Kiều phu nhân còn có chút chần chờ.
Ngược lại có gã sai vặt đi vào: “Phu nhân, Hầu gia nói, nếu Kiều phu nhân muốn đi thăm Kiều di nương thì đi đi!”
Kiều phu nhân nghe sắc mặt thả lỏng, nhướng mày cười nói với Thập Nhất Nương: “Nếu là bị Hầu gia cấm chân, vừa lúc ta đi dạy dỗ nàng hai câu. Để nàng biết đạo lý thê thiếp.”
Thập Nhất Nương cảm thấy không cần thiết khách khí với người như thế, để tiểu nha hoàn đi cùng Kiều phu nhân đến chỗ Kiều Liên Phòng, mình cùng Đường phu nhân ngồi uống trà ở sảnh đường.
Buổi tối Từ Lệnh Nghi trở về, nàng không khỏi bĩu môi: “Đều do một câu của Hầu gia…… Ta thấy Kiều phu nhân cũng không nhất định muốn gặp Kiều di nương.”
Từ Lệnh Nghi nghe gân xanh trên thái dương nổi lên: “Ngươi để nàng gặp. Ta muốn xem xem. Nàng đây là hát ra được bài gì?”
Ngày thứ ba sau khi Tam phòng đi rồi, Kiều Liên Phòng đẻ non.