Tiễn ông công ông táo, quét bụi, thay đổi câu đối Tết, lấy tranh vãngcủa tổ tông ra thay, đêm ba mươi đốt pháo, ăn cơm tất niên, nàng cùng Từ Lệnh Nghi đều đi thăm những nhà hàng năm vẫn đi, lại đi dự xuân yến, cho đến mươi hai tháng giêng mới yên tĩnh hơn chút ít.
Con thừa tự của Thập Nương, Mậu quốc công Vương Thừa Tổ đột nhiên tới bái phỏng nàng.
Thập Nhất Nương có chút kỳ quái.
Năm thứ hai sau khi Đại thái thái chết, Vương Thái phu nhân bị bệnh qua đời. Thập Nương mời một thị tỳ của Vương Thái phu nhân giúp nàng xử lý công việc vặt trong nhà, trong khi thân thích đi qua đi lại lo việc hiếu hỉ, nàng đóng của, mang theo Vương Thừa Tổ rời khỏi cơ hồ là ngăn cách với mọi người trong cuộc sống ở góa. Trừ thời điểm lễ mừng năm mới ra để cho vị thị tỳ kia giúp nàng xử lý công việc vặt trong nhà và cùng Vương Thừa Tổ đến nhà thân thích bái phỏng, bình thường sẽ giữ Vương Thừa Tổ ở nhà đi học, viết chữ. Nghe nói vì chuyện này, mà cha mẹ đẻ của Vương Thừa Tổ nhiều lần đến thăm lý luận với Thập Nương, nói Thập Nương dạy dỗ một hài tử đang tốt đẹp biến thành đần độn, ngay cả thân thích cũng không nhận ra rồi, chứ đừng nói đến tinh thông những đạo lý đối nhân xử thế. Còn nói Thập Nương không phải là nuôi dưỡng hài tử, mà là nuôi dưỡng một con rối.
Thập Nương một câu cũng không nói, trực tiếp sai gã sai vặt, thô sử bà tử đuổi người đi.
Vẫn bắt buộc Vương Thừa Tổ ở nhà như cũ.
Năm mới còn chưa qua, Vương Thừa Tổ tới làm gì? Hơn nữa những năm trước Vương Thừa Tổ tới đây, cũng chỉ là bên ngoài viện lạy Từ Lệnh Nghi thôi. Chưa từng cầu kiến nàng.
“Để cho hắn vào đi!”
Thập Nhất Nương vừa nói, trong đầu hiện ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Vương Thừa Tổ khi còn bé.
Hắn và Truân ca nhi bằng tuổi nhau, bảy năm đã qua, đã trở thành chàng trai trưởng thành rồi. Không biết dung mạo có biến hóa gì hay không.
Trong khi đang suy nghĩ, nàng thấy Hổ Phách dẫn một vị thiếu niên mặc áo choàng màu bước từng bước chân cao đi vào.
Hai mắt linh hoạt, làn da trắng nõn, cùng với bóng dáng của đứa bé trong ấn tượng của Thập Nhất Nương rất nhanh hợp lại với nhau.
“Mậu quốc công?”
“Không dám nhận xưng hô của dì như thế.” Vương Thừa Tổ cung kính hành đại lễ với Thập Nhất Nương: “Cháu nên sớm đến vấn an dì. Chẳng qua là gia mẫu ở goá, không thường xuyên qua lại, kính xin dì thông cảm nhiều hơn.”
Đây là người đần độn, không hiểu nhân tình thế thái sao?
Theo nàng xem ra, Vương Thừa Tổ còn biết nói chuyện, làm việc tốt hơn với người được dạy dỗ như Từ Tự Truân.
“Mẫu thân của cháu có khỏe không?” Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách bưng ghế Thái sư cho Vương Thừa Tổ ngồi.
“Những năm nay mẫu thân vẫn bị bệnh nhẹ.” Trên khuôn mặt non nớt của Vương Thừa Tổ hiện lên mấy phần bi thương không tương xứng với tuổi, nhưng ánh mắt có chút hưng phấn, để cho bi thương trong mắt hắn thiếu một phần chân thành, “Tuổi cháu còn nhỏ, cũng không giúp gì được. Không thể làm gì khác hơn là mồng một, mười lăm mỗi tháng giúp mẫu thân dâng hương cầu phúc ở trước mặt Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát phù hộ mẫu thân có thể sớm ngày thanh thản bình an!” Nói xong, liền hỏi Cẩn ca nhi, “Năm ngoái vào thời điểm lễ mừng năm mới ở đại sảnh vấn an dượng có gặp qua một lần. Lục biểu đệ hẳn là đã cao lớn a? Mắt thấy muốn lễ mừng năm mới, tiên sinh hẳn là đã sớm hồi hương rồi, sao không thấy Lục biểu đệ đâu ạ?”
Thập Nhất Nương không thích Vương Thừa Tổ, nàng cảm thấy đứa bé này cơ mẫn có thừa, chân thành chưa đủ.
“Lục biểu đệ của cháu ở võ đường tập võ đấy!” Nàng trả lời đơn giản một câu, lập tức đi vào đề tài, “Hôm nay cháu đến có chuyện gì gấp gáp à?”
“Cũng không phải là chuyện gấp gáp gì!” Sắc mặt của Vương Thừa Tổ ửng đỏ, nói, “Mẫu thân định ra hôn kỳ của cháu vào ngày hai mươi tám tháng giêng, cháu cố ý vội tới đưa thiệp mời cho dì.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Ở đâu có chuyện tự mình đi đưa thiệp mời đấy!
Hơn nữa còn trực tiếp tới đưa đến trước mặt nàng.
Dù Mậu quốc công phủ có nghèo túng thế nào thì cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, quy củ nên có hẳn là vẫn có......
“Dì! Cháu cũng biết như vậy là có chút thất lễ. Chỉ là đã vài năm rồi cháu không nhìn thấy dì, sợ dì cảm thấy xa lạ với cháu, nên đành mặt dày tới đây gặp ngài!” Vương Thừa Tổ có chút đứng ngồi không yên mà nói “Chuyện này, mẫu thân vốn cũng có dặn dò, để cho lão quản gia mang thiệp đến là được. Nhưng mà cháu nghĩ, bình thường mẫu thân cũng ít qua lại với dì, hôn kỳ được định vào tháng giêng, chính là thời điểm trong nhà rất bận rộn. Nếu dì có chuyện gấp không thể đi uống rượu mừng, không biết mẫu thân còn thương tâm khổ sở như thế nào đấy!” Vừa nói, mắt đã đỏ lên: “Cháu vốn không muốn nói...... mẫu thân nàng, mẫu thân nàng, vào mùa thu lại bắt đầu ho ra máu rồi...... bằng không cũng sẽ không định ra hôn kỳ sớm như vậy...”
Thập Nhất Nương thất kinh: “Mẹ của cháu ho ra máu? Đã mời đại phu đến khám chưa? Đại phu nói như thế nào? Hiện tại ra sao?”
Vương Thừa Tổ thấy nàng hỏi một câu tiếp theo một câu, thần sắc có chút buông lỏng, nói: “Đã mời đại phu, đại phu nói bệnh cũ tái phát, chỉ có thể từ từ dưỡng thôi. Hiện tại lúc tốt lúc xấu. Trước đó vài ngày khí trời lạnh, ho đến cả đêm ngủ không được. Mấy ngày qua khí trời ấm áp hơn thì đã khá hơn nhiều rồi.”
Thập Nhất Nương trầm mặc một hồi lâu, để cho Hổ Phách đi lấy hai chai bối mẫu Tứ Xuyên và dầu cây sơn trà cho hắn: “Mang về cho mẫu thân cháu. Ho nhiều thì cũng có thể thấm giọng nói!”
Vương Thừa Tổ thiên ân vạn tạ, nói chuyện thêm với Thập Nhất Nương một lúc rồi đứng dậy cáo từ.
Từ Lệnh Nghi trở lại, Thập Nhất Nương nói chuyện này cho hắn nghe: “Chàng đã nhận được thiệp mời của Mậu quốc công phủ chưa? Không phải nói là bị bắt ở nhà học tập, viết chữ sao? Thiếp thấy đứa nhỏ này còn hiểu chuyện hơn những quản sự giang hồ của nhà chúng ta a!”
“Không có!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Thời gian gần đây đứa nhỏ này luôn luôn cơ trí, cũng không nghe nói qua hắn gây chuyện sinh sự gì ở bên ngoài, nói vậy chắc trời sinh như thế rồi!” Lại nói, “Biết cưới là thiên kim nhà ai không?”
Chỉ lo đến chuyện của Thập Nương, quên mất chuyện này rồi.
Nhưng mà có lẽ là bởi vì nàng chưa từng để chuyện này ở trong lòng!
“Thiếp không cẩn thận hỏi.” Thập Nhất Nương cười nói, “,Hai ngày nữa Tống ma ma theo cùng đi tặng lễ, đến lúc đó để cho nàng giúp đở hỏi thăm một chút.”
Chắc là Từ Lệnh Nghi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cùng nàng nói mấy câu nhàn thoại, rồi đi ngủ luôn, không đề cập tới nữa.
Qua vài ngày nữa, Tống ma ma đi phủ Mậu quốc công tặng lễ trở lại.
“Nghe nói tân nương tử là thân thích gì của mẹ đẻ Mậu quốc công.” Tống ma ma nói, “Thập di nói muốn cho Mậu quốc công kết hôn sớm, bên kia lập tức hấp tấp đút người này tới đây. Thập di cũng không chút suy nghĩ, lập tức đồng ý! Nghe nói, bởi vì chuyện này, hôm nay mọi người bên nhà cha mẹ đẻ của Mậu quốc công phấn chấn hơn không ít!”
Biết rất rõ ràng có thể là cha mẹ đẻ của Vương Thừa Tổ tính kế nàng, nhưng nàng không thèm quan tâm. Là biết rõ núi có hổ nhưng vẫn có dũng khí đi vê phía núi có hổ? Có lẽ nàng là người thản nhiên không biết sợ?
Thập Nhất Nương không biết nên nói cái gì cho phải.
“Bệnh của nàng ra sao?”
“Nô tỳ nhìn không ra!” Tống ma ma chân thực nói: “Thời điểm nô tỳ đi vấn an Thập di, Thập đi đang ngồi ở đại kháng gần cửa sổ đọc《 Địa Tạng Kinh 》. Lạnh nhạt, nhìn không ra có chỗ gì không ổn!”
Thập Nương có một thói quen là không chịu thua kém, coi như là có cái gì không thoải mái, cũng sẽ không tùy tiện để cho người khác nhìn ra sơ hở.
“Biết rồi! Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!” Thập Nhất Nương bưng trà.
Nhưng Tống ma ma do dự trong chốc lát, rồi nói:”Nô tỳ nghe nói bên Tứ di cũng là Mậu quốc công tự mình đi đưa thiệp mời” lúc này mới lui xuống.
Thập Nương không muốn đi quấy rầy người nào, nhưng Vương Thừa Tổ sợ người khác không đi...... phủ Mậu quốc công yên lặng qua nhiều năm như vậy, trong lúc bất chợt có mùi vị của gió nổi mây phun!
Nhưng mà cái này dù sao cũng là cuộc sống của Thập Nương, người khác khó mà nói cái gì.
Đến ngày hai mươi tám, Thập Nhất Nương đi uống rượu mừng.
Khách nhân của Vương gia không nhiều lắm, trừ một ít bàng chi của Vương gia, còn lại là thân thích của Thập Nương, Vương Lâm bên kia chỉ tặng lễ, không có người tới. Thập Nương lấy cớ ở goá, không ra mặt. Mọi việc bên trong bên ngoài đều do Ngân Bình làm.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, ánh mắt của nàng đỏ lên, nghênh đón Thập Nhất Nương vào phòng khách ngồi xuống.
Ngũ nương mang theo hài tử đi Đăng Châu mừng năm mới, vẫn chưa về, Tứ nương và La Tam phu nhân thì tới sớm. La Tam phu nhân còn dễ nói một chút, Tứ nương thấy nàng thì không khỏi có chút lúng túng. Mọi người đang bắt chuyện, Vương Thừa Tổ vừa nhận được tin tức đã chạy tới.
“Thập Nhất di, ngài đã tới!”, hắn vừa nói, vừa giận trách Ngân Bình: “Làm sao lại an trí để Thập Nhất di tới đây ngồi? Còn không đi thông bẩm cho mẫu thân một tiếng.” Vừa nói vừa muốn vịn Thập Nhất Nương đi gặp Thập Nương.
Ngân Bình lộ ra thần sắc khó xử: “Quốc công gia, phu nhân nói rồi, nàng không tiếp khách......”
“Thập Nhất di là khách sao?” Không đợi Ngân Bình nói xong” Vương Thừa Tổ không vui nói: “Mẫu thân không gặp người khác, chẳng lẽ Thập Nhất di tới cũng không gặp? Ngươi cứ đi thông bẩm là được rồi.....”,
“Quốc công gia......” Ngân Bình đứng ở đó với một bộ dạng chân tay luống cuống.
“Không cần!” Thập Nhất Nương cũng không muốn làm khó xử chính mình: “Mẹ của cháu thích thanh tĩnh, ta ngồi ở đây một chút là được rồi!”
Vương Thừa Tổ cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống theo Thập Nhất Nương, cười nhẹ nhàng nói chuyện với các nàng. Một hồi hỏi Thập Nhất Nương khi nào thì Từ Tự Truân thành thân; một lát lại hỏi thứ tử Dư Lập của Tứ nương năm nay có đi khảo thi tú tài không, một hồi hỏi La Tam phu nhân là La Tam gia làm ăn như thế nào, La Tam gia đi khảo thi mấy lần, vào lần cuối cùng, đột nhiên té xỉu ở trong trường thi, Nhị lão gia và Nhị thái thái biết chuyện này không thành, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm để cho hắn đi con đường làm quan trong đầu, giúp Tam gia mở cửa hàng, bắt đầu với việc làm ăn bút mực. Quyết không vắng vẻ bất cứ người nào, lộ ra vẻ hết sức ân cần, thế cho nên thân thích Vương gia ngồi ở một bên có người cười nói: “Phụ thân có thúc, mẫu thân có cậu. Ngươi đã có cậu rồi thì đừng đòi thẩm thẩm nữa!”
Vương Thừa Tổ cũng không tức giận, cười nói: “Ta là được mẫu thân nuôi lớn, tự nhiên coi nàng là mẹ ruột rồi!”
Thật giống như muốn cố gắng hết sức tu bổ lại quan hệ giữa Thập Nương và mọi người trong La gia. Tứ nương và Thập Nhất Nương còn dễ nói, trong lòng La Tam phu nhân thì hết sức rộng mở.
Đợi tân nương tử vào cửa, nàng ở lại Vương gia đánh bài với thân thích của Vương gia, Thập Nhất Nương và Tứ nương thì đều trở về phủ của chính mình, lần thứ hai lại đi tặng lễ ra mắt.
Vương Thừa Tổ và La Tam gia dần dần thân cận.
Không tới mấy ngày, La Tam phu nhân mang theo một hộp mực Huy Châu đến thăm Thập Nhất Nương: “Đều là đồ trong cửa hàng nhà mình, mong cô phu nhân ngàn vạn lần đứng ghét bỏ.”
“Làm sao ta sẽ ghét bỏ chứ, đúng lúc cần dùng đến đây.” Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách nhận lấy, mời La Tam phu nhân đến yến tức uống trà, “Sao hôm nay Tam tẩu lại rãnh rỗi đến chỗ này của ta ngồi vậy? Trong cửa hàng làm ăn có tốt không?”
“Rất tốt!”, Ở nhà La Tam gia chưa từng thẳng eo mà nói chuyện, thế cho nên La Tam phu nhân cũng có chút chất phác theo. Nàng gật đầu, nói, “Hôm nay ta tới đây là chịu sự dặn dò của Tam gia, có chuyện muốn thương lượng với cô phu nhân.”
Thập Nhất Nương làm ra bộ dạng lắng nghe.
La Tam phu nhân nói: “Tam gia nhà chúng có ý tứ là, hôm nay Mậu quốc công đã thành gia rồi, Thập cô phu nhân lại ở goá, xử lý chuyện trong nhà cũng có rất nhiều điểm bất tiện. Không bằng giao lại quyền quản gia cho Mậu quốc công! Cứ như vậy, thập cô phu nhân cũng có thể thanh thanh thản thản lễ Phật rồi!”