Mặc dù bệnh sốt rét lợi hại. Nhưng cũng không phải là không có thuốc trị, nàng còn trẻ tuổi. Chết cái gì mà chết.
Tần di nương chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm. Bụng” Ông” một tiếng, ngất đi.
Đến khi Tần di nương tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Trong phòng yên tĩnh. Hai bà tử bình thường hầu hạ Tần di nương đang ngồi ở ngoài cửa líu ríu nói tám chuyện.
“Ta thấy trên bàn hạ ba cây cửu sách(*), bèn đánh theo ra một cây cửu sách, ai ngờ Ngô bà tử lại ù. Bà nói xem đây là có phải số đỏ hay không chứ.”
(*)Mạt chược do người Trung Hoa sáng tạo, có ba loại cơ bản được gọi chung là “Bài Nạc, mỗi loại có 36 quân bài:
1/ Sách: được vẽ bằng hình đốt tre trúc màu xanh đỏ, biểu thị số đếm các quân bài từ 2 đến 9 (đọc là: nhất sách, nhị sách, tam sách, tứ sách, ngũ sách lục sách, thất sách, bát sách, cửu sách). Bốn quân bài nhất sách được vẽ hình chim sẻ màu đỏ.
2/ Vạn: Tất cả các quân bài đều được viết số đếm từ 1 đến 9 bằng chữ Trung Quốc (一,二,三,四,五,六,七,八,九), và được viết thêm 1 chữ “Vạn” ở dưới mỗi chữ số đếm.
3/ Văn: tất cả các quân bài được vẽ hình tròn nhỏ biểu thị từ 1 đến 9.
Ngoài ra còn có bộ “Tài phao” hay còn gọi là “Gió”, “Bộ Khung”, “Bộ Hoa”, “Bộ bốn mùa” ….
Để biết thêm chi tiết về cách đánh, hình vẽ minh họa, theo nguồn: www.vi.wikipedia.org/wiki/Mạt_chược
“Dù sao bà cũng cả 4 cây, cuối cùng lấy lại tiền thua. Ta thì sao, ngay từ đầu thắng hơn hai trăm văn tiền. Cuối cùng thua lại một trăm văn tiền. Tính cả trong lẫn ngoài thua hơn ba trăm văn tiền.”
” Hơn nữa, mấy ngày nay, vận khí của Ngô bà tử đúng là may mắn. Bà nói xem, bốn người chúng ta cùng nhau đánh bài. Tại sao lại chỉ gọi một mình bà ấy đi giúp Tiểu Liễm. Nghe nói được thưởng hai lượng bạc đấy!”
“Kiếm tiền của người chết, có gì tốt mà phải ao ước. Hơn nữa, đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương, tuổi trẻ, thế mà bị đánh mất mạng. Nếu không, cũng không thưởng cho con bé một cỗ quan tài bằng gỗ sồi.”
Tiểu tiện nhân kia (Thúy Nhi), lại còn được một cỗ quan tài bằng gỗ sồi!
Tần di nương rốt cuộc nhịn không được từ trên giường nhảy dựng lên, chạy thẳng đến cửa phòng. Dùng sức lôi kéo chốt cửa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là bị người khóa.
Tần di nương tức giận đến toàn thân run rẩy, mặt giống như bị lửa đốt. “Mở cửa cho ta, mở cửa!” Lại kéo chốt cửa loạn xạ.
Mình phải lôi tiểu tiện nhân kia từ trong quan tài ra. Moi tim của ả ta nhìn xem. Xem là tim đỏ hay là đen.
Uổng công mình đối xử tốt như vậy. Quần áo cũ toàn thưởng cho ả, ngày lễ ngày tết từ trước đến nay không quên thưởng lì xì.
Ả ta nhận được lợi lộc gì của Thập Nhất Nương mà lại hãm hại mình như vậy.
Lúc ấy là mình đang buồn bực. Rõ ràng rất tốt. Vì sao tiểu tiện nhân kia lại nói nàng phát sốt, còn buột miệng thốt lên nói là bệnh “sốt rét”. Phải biết rằng, năm đó mình nghe được bệnh này là từ miệng của Nhị phu nhân. Còn nói đây là bệnh truyền nhiễm. Lúc Nhị phu nhân nói lời này là Sơn Tây năm đó vừa lúc thoát khỏi ôn dịch, bằng không, mình cũng không nhớ rõ. Thúy Nhi chỉ là một tiểu nha hoàn không biết chữ, sao có thể biết rõ ràng như vậy. Chuyện xảy ra rồi hồi tưởng lại, hiển nhiên là có người sai bảo.
Đáng giận, mình phòng ngày phòng đêm. Ăn trộm khó phòng. Cuối cùng bị lật thuyền trên tay tiểu tiện nhân Thúy Nhi..
Âm thanh Tần di nương kêu gào làm cho hai bà tử đang tán gẫu phải ngừng lại.
Một người ngượng ngùng nói:” Di nương, ngườii cũng đừng làm khó bọn nô tỳ. Bọn nô tỳ cũng chỉ phụng mệnh làm việc”
Một người khác phụ họa: “Đúng vậy, di nương. Người có lời gì thì cứ trực tiếp nói với bọn nô tỳ. Bọn nô tỳ giúp di nương truyền lời là được rồi. Về phần mở cửa, vậy thì không dám đâu ạ. Ngộ nhỡ bọn nô bị nhiễm bệnh, bọn nô tỳ không thể giống với di nương người được, có thể mời thái y tới chẩn mạch, nhân sâm, thủ ô ăn thoải mái. Bọn nô tỳ không có nhiều của như vậy.”
“Ta nhổ vào!” Tần di nương tức giận đập cửa,” Ta vốn dĩ là không có bệnh. Là kẻ nào không muốn sống nói ta có bệnh. Chờ con trai ta trở về, nó tìm các ngươi tính sổ.”
“Con trai!” Một bà tử cười nói.”Con trai của Di nương ở đâu ra thế? Cứ coi là đã sinh được con trai, nhưng cũng là con trai của Tứ phu nhân. Lúc nào thì thành con của di nương. Nô tỳ thấy, di nương không chỉ có bệnh mà bệnh còn không hề nhẹ……”
Bà tử này còn chưa nói hết, một bà tử khác khuyên nhủ: “Bà cùng Tần di nương nói mấy thứ đó làm gì? Có thời gian, không bằng dưỡng tinh thần cho tốt.” Lại nói,” Đúng rồi, hôm nay Ngô bà tử nói buổi tối ở trong nhà bà ấy thiết bàn bài, bà có đi hay không?”
” Sao lại không đi, ta không đi sao lấy lại tiền thua về!”
Hai người bà một tiếng tôi một câu mặc cho Tần di nương bên trong đập cửa ầm ĩ cũng làm như không nghe thấy.
Tần di nương đập đến đau tay, có điều hai bà tử bên ngoài không để ý tới. Lòng Tần thị dần dần trầm xuống.
Những bà tử này chuyên nâng cao giẫm thấp. Lúc trước, những kẻ đó nhìn thấy Nhị thiếu gia được Hầu Gia thích, sợ về sau Nhị thiếu gia có tiền đồ sáng lạn, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố mấy người hầu bọn họ, nên mới nịnh bợ nàng nhiều. Chưa từng như thế này?
Tần di nương có chút hồn bay phách lạc, nhìn bàn tay đỏ bừng vì đập cửa ngồi phệt mông xuống đất.
” Tại sao lại thành thế này? Tại sao lại thành thế này?”
Nếu ở trong phủ, thái phu nhân còn cố kị phong thủy ở trong nhà, còn có thể châm chước một, hai. Nhưng hiện tại, ở Lạc Diệp Sơn hẻo lánh này, kêu trời trời khôngthấu, kêu đất đất không hay. Đừng nói là giết người, chỉ cần phóng hỏa, đốt nửa ngày, chỉ sợ cũng không có người phát hiện.
Sao mình lại ngu ngốc như thế.
Ý niệm hiện lên trong đầu. Chỉ cảm thấy chính mình là giống cá nằm trên thớt, nhảy tới nhảy lui cũng khó chạy thoát khỏi vận mệnh bị mổ bụng.
Không. Không. Không.
Mình còn chưa nhận thua, không thể cứ như vậy mà chìm xuống được, mình còn có Nhị thiếu gia mà.
Thư đã gửi đi. Chỉ cần Nhị thiếu gia trở lại, các nàng sẽ không dám làm gì mình
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Tần di nương lại nổi lên lo lắng.
Lá thư này là nhờ Thúy Nhi gửi đi, nếu Thúy Nhi căn bản không gửi thư đi thì sao?
Vậy không phải là mình chỉ có thể nằm chờ chết thôi sao.
Nhưng Bồ Tát sao lại để cho mình chết được?
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Bồ Tát luôn thỏa mãn mọi ước nguyện trong lòng mình, lần này khẳng định cũng sẽ thuận theo nguyện ước trong lòng mình thôi.
Nghĩ đến những điều này, Tần thị lập tức lảo đảo tiến vào noãn các ở phía sau.
Noãn các trống trơn, cái gì cũng không có!
Tần di nương lúc này mới nghĩ ra, nơi này là biệt việt Lạc Diệp Sơn không phải viện tử của mình ở Vĩnh Bình Hầu phủ nhưng Bồ Tát của nàng đâu?
Bồ Tát của mình ở lại trong gia đình nào ở Yên Kinh rồi.Lúc mình đi đã quên hoàn toàn…… Có phải vì như vậy, nên Bồ Tát tức giận, bỏ lại một mình mình cô linh lẻ loi ở lại nơi này rồi hay không?
Đúng, nhất định là như thế rồi. Nếu không sao mình lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tần di nương không khỏi quỳ gối giữa noãn các, quay về hướng đông chắp hai tay từ từ nhắm hai mắt niệm: “Bồ Tát, tín nữ Tần thị, nhiều năm qua dốc lòng hướng phật hương khói hoa tươi, chưa bao giờ ngừng.
Lời của Tần thị chưa dứt, bên ngoài noãn các truyền đến tiếng “chi nha” mở cửa.
Tần di nương nhảy dựng lên xông ra ngoài, sau đó Tần thị nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
” Đỗ ma ma!” Tần di nương kinh ngạc.
” Tần di nương!” Đỗ ma ma mỉm cười, gương mặt vẫn thân thiết hòa ái như trước. Nhưng lúc này, xuất hiện ở chỗ này, lại khiến Tần di nương rùng mình một cái.” Ta phụng mệnh thái phu nhân đến xem bệnh tình củadi nương thế nào rồi!” Đỗ ma ma nói xong lùi về phía sau một bước. Lập tức có hai bà tử thân thể vạm vỡ to lớn như nam tử đi tới, một trái một phải nắm cánh tay Tần thị.
” Đỗ ma ma, bà không thể làm như vậy!” Tần di nương lập tức hiểu ra, ả giãy dụa hô to,” Nhị thiếu gia quay về sẽ không buông tha bà!”
Đỗ ma ma cười cười từ trong ngực lấy ra một lọ thủy tinh lớn bằng bàn tay, rút nắp bình, tiến lên một bước bóp cằm của Tần thị…..
Lúc này Thập Nhất Nương cũng nhận được tin Đào ma ma chết.
Nàng đi đến chỗ thái phu nhân.
Từ sau khi Từ Tự Truân bị kinh hách vẫn nằm trên giường bệnh không đi học. Lá gan so với trước càng nhỏ chỉ hơi có chút gió thổi cây lay, đều nhanh chóng lôi kéo ống tay áo người bên cạnh.
Thời tiết rất nóng, vì lo lắng thân thể Từ Tự Truân.Thái phu nhân chỉ cho đặt một khối băng tại góc tường phía đông bắc, nếu ngồi lâu ở trong phòng thì không cảm thấy nhưng nếu từ bên ngoài đi vào, sẽ cảm thấy hơi lành lạnh.
Hai huynh đệ Từ Tự Giới và Từ Tự Truân nằm sóng đôi, đầu tựa lên gối dựa, người trước nói ríu rít với người sau chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy Thập Nhất Nương tiến vào, Từ Tự Giới lập tức từ kháng tụt xuống chạy tới chỗ nàng. Từ Tự Truân thì kêu một tiếng” Mẫu thân” yếu ớt.
Thập Nhất Nương sờ sờ đầu Từ Tự Giới, hướng Từ Tự Truân gật đầu, hỏi hai huynh đệ bọn trẻ “Đang làm gì đó?”. “Giảng bài của Triệu tiên sinh cho Tứ ca ạ.” Từ Tự Giới nắm tay Thập Nhất Nương đỡ nàng lên kháng ngồi, còn mình thì tự trèo lên kháng, ngồi xuống bên cạnh Từ Tự Truân.
“Ồ.” Thập Nhất Nương cười cùng hai bé tán gẫu:”Triệu tiên sinh giảng bài gì?”
“Triệu tiên sinh giảng cho con nghe chuyện xưa Tôn Trọng Mưu, Tào Tháo, Tôn Quyền.” (*)
(*)Các nhân vật lịch sử trong thời Xuân Thu chiến quốc – Tam quốc diễn nghĩa.
Thập Nhất Nương suy nghĩ chút cười nói” Triệu tiên sinh bắt đầu giảng “Ấu học”(*) cho hai huynh đệ con rồi hả?”
(*)Những bài học đạo đức cho trẻ em về cách làm người, đối nhân xử thế…
Từ Tự Giới gật đầu, ánh mắt lộ vẻ khâm phục “Mẫu thân thật là lợi hại. Vừa nghe đã biết Triệu tiên sinh giảng cho chúng con cái gì!”
Đó là bởi vì mẫu thân cũng đã đọc qua “Ấu học” rồi mà!” Từ Tự Truân trước đó vẫn một mực không nói chen vào bỗng cười nói, vừa nghe tự nhiên liền biết Triệu tiên sinh muốn tiến tới cái gì.
Mọi người nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Tin tức Đào ma ma chết vài lần chuyển lên đầu lưỡi Thập Nhất Nương, nhưng sau đó lại nuốt xuống cổ họng nàng.
Tình hình cứ như vậy kéo dài tới bữa ăn cơm tối. Thập Nhất Nương đến tạm biệt Từ Tự Truân.
“Mẫu thân, người có phải có chuyện gì muốn nói cùng con đúng không?” Con ngươi đen láy của Từ Tự Truân nghiêm túc nhìn Thập Nhất Nương.
“Con thấy rồi!” Thập Nhất Nương thản nhiên nói, lại cảm thấy hơi tò mò.” Sao con nhìn ra được?”
Từ Tự Truân nhoẻn miệng cười:” Bởi vì hôm nay mẫu thân có chút không yên lòng.”
Thật là một đứa trẻ nhạy cảm. Ý niệm xẹt qua trong đầu, Thập Nhất Nương càng không đành lòng nhưng nếu sau ngày Truân ca nghe được từ miệng người khác, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn!
“Ta có chuyện muốn nói cùng con, cũng không biết nên mở miệng như thế nào cho tốt.” Giọng điệu của Thập Nhất Nương lộ vẻ rất chần chờ,”Trưa nay, Đào Thành đến báo tang. Nói Đào ma ma bị bệnh, đã qua đời!”
Thập Nhất Nương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Từ Từ Truân thật cẩn thận.
Sắc mặt của Từ Tự Truân điềm tĩnh đông cứng tại chỗ, sau đó từ từ chuyển biến thành kinh ngạc, rồi chậm rãi đổi thành đau đớn khổ sở…..
Thập Nhất Nương ôm Truân ca vào lòng thật chặt: “Bị kiết lỵ. Bạch tổng quản còn giúp mời thái y đên xem bệnh……”
Thân mình Từ Tự Truân run lên, cứng rắn nói:” Vì thế con bị bệnh, Đào ma ma mới không đến thăm con!”
Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Trong lòng Thập Nhất Nương chua xót.
Từ Tự Truân, chỉ là một đứa nhỏ mong đợi yêu thương.
“Không phải” Giọng nói của Thập Nhất Nương trầm thấp mà trấn định,”Bà ấy đến thăm con. Nhưng lúc đó con hôn mê bất tỉnh!”
Giấy không gói được lửa.
Thay vì đến lúc đó giải thích, còn không bằng lúc này nói thẳng ra.
Từ Tự Truân ngẩng đầu lên, dấu vết nước mắt trên mặt còn loang lổ lấm tấm, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Đào ma ma thấy con như vậy khóc đến hôn mê.”
Thập Nhất Nương ôn nhu giải thích.
“Chúng ta sợ bà ấy ầm ĩ con. Hôm sau bèn bảo bà ấy rở về.”
Hoài nghi của Từ Tự Truân lập tức tiêu tan.
Thái phu nhân không thích người khác khóc lóc nhất, đặc biệt là lúc mình bị bệnh, nói khóc như vậy thì không tốt lành.
“Vậy, Trà Hương còn có thể trở về hầu hạ con không?”
Từ Tự Truân tha thiết nhìn Thập Nhất Nương.