Đã vươn tay ra rồi thì rút về cũng không được, tiếp tục như vậy cũng không xong, mặt đỏ bừng.
Thập Nhất Nương càng khẳng định Bành y bà này là người chỉ có hư danh.
Con ngươi trong mắt nàng không ngừng chuyển động ngó nhìn Bành y bà, vẻ mặt lạnh băng như sương.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều thu liễm khí tức nhìn hai người họ. Chỉ có tiếng khóc của Cẩn ca nhi vẫn lớn như cũ. Bởi vì tất cả mọi người đều yên tĩnh, nên tiếng khóc lại càng vang hơn so với lúc nãy, lộ ra vẻ bi thiết.
Trong lòng Thập Nhất Nương cảm thấy đau đớn, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng và khẩn trương.
Bành y bà liền nhớ đến ánh mắt đằng đằng sát khí của Từ Lệnh Nghi lúc ở trong phòng sinh, bà ta không khỏi rùng mình một cái, hối hận không nên vì tham ban thưởng của Hầu phủ mà ở lại cùng mấy bà đỡ. Lại nghĩ tới những thứ phong hậu ban thưởng mà Từ gia thưởng cho đang để trong bao quần áo, chẳng lẽ đồ quý giá vào tay rồi mà lại không giữ được?
Ý niệm xoay chuyển trong đầu, Bàng y bà không khỏi gắng gượng nói: “Mạch của tiểu công tử rất tốt,....... không có gì không ổn, vững vàng lại có lực.......”
Thập Nhất Nương nghe bà ta đứng ở đó cố chấp biện giải, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
“Thu Vũ,” Thập Nhất Nương không nhanh không chậm chặn ngang lời Bành y bà, “Ngươi đi đến thư phòng cầm danh thiếp của Hầu gia, bảo Bạch tổng quản đưa người về phủ Nội Vụ đi. Sau đó nói với phủ Nội Vụ một tiếng, bảo họ nhất định phải cho ta câu trả lời.”
Bành y bà nghe thấy vậy thì trong lòng run lên.
Những quý nhân trong cung kia nếu muốn xử chết cung nữ, cũng không có thương hại người trước mắt, có một số việc không so đo nữa, sẽ sử dụng loại khẩu khí này để nói chuyện.
Bà ta bị làm cho sợ đến mức liền quỳ gối “Bịch bịch” trước giường.
“Phu nhân, phu nhân, lời nô tỳ nói là thật, lời nô tỳ nói là thật.” Bành y bà một lòng muốn đánh động Thập Nhất Nương. Chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, “Hồi Xuân đan của Bành gia nhà nô tỳ, là bí phương tổ truyền, truyền cho con trai không truyền cho con gái. Truyền cho con dâu không truyền cho con rể. Bất kể là bệnh gì, chỉ cần ăn ba viên, nếu như không được, ăn nhiều thêm nữa cũng không có tác dụng gì.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Bành y bà nhìn thấy, khóc lớn tiếng hơn: “Phu nhân, nô tỳ thật sự không có lừa gạt người mà. Lúc trước, công chúa bị bệnh, thái y của Thái y viện cũng không thấy khả quan, chính là dựa vào ba viên Hồi Xuân đan này cứu mạng. Sau tiểu công chúa nhà Thái tử gia bị mắc đờm không ra, cũng là dựa vào ba viên Hồi Xuân đan của nô tỳ.”
Bành y bà nói những điều này, thế nhưng Thập Nhất Nương lại có chút tin.
Bành y bà vốn ở quê chuyên làm nghề coi bói kiêm xem bệnh cho trẻ em. Bành y bà biết quan sát nét mặt, nhìn thấy sắc mặt của Thập Nhất Nương bình thường trở lại, lập tức nói: “Nô tỳ dựa vào mắt mình từng nhìn thấy bệnh giống như chứng bệnh của tiểu thiếu gia, lúc này mới dám lấy thuốc ra. Đợi sau khi tiểu công tử dùng thuốc rồi mà thấy không được, lúc ấy phu nhân hãy đưa ta đến phủ Nội Vụ. Hãy để cho tiểu nhân thử một chút.”
Thập Nhất Nương nhìn Cẩn ca nhi khóc đến khản giọng, nghĩ đến trong dân gian ngọa hổ tàng long, hầu hết thuốc bắc là tính ôn hòa, nói: “Là chia thành ba phần uống ba lần, hay là cả ba phần đều uống trong một lần?!”
Bành y bà mừng rỡ.
Không khí trong phòng đã thoải mái hơn.
“Chia thành ba phần uống một lần ạ!” Bành y bà dường như sợ Thập Nhất Nương đổi ý, ân cần nói, “Nô tỳ đi chuẩn bị thuốc cho tiểu thiếu gia.”
Thập Nhất Nương gật đầu.
Hồng Văn lập tức mang nước nóng lên.
Pha thuốc xong, Bành y bà hơi mở cằm miệng của Cẩn ca cho uống thuốc.
Mặt của Cẩn ca nhi đưa đám, lại không chịu uống, thân thể nho nhỏ bị che mặt cứ xoay qua xoay lại.
Lại bị che phủ khuôn mặt, làm cho người ta nhìn thấy khó chịu.
Thập Nhất Nương ở một bên càng không ngừng dặn dò Bành y bà: “Ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút!”
Cả một chén thuốc rót vào miệng, một giọt cũng không bị rớt ra ngoài, cậu nhóc cũng không bị sặc.
Trong lòng Thập Nhất Nương có mấy phần hy vọng.
Uống xong thuốc, Bành y bà liền bế cậu nhóc đi tới đi lui trong phòng.
“Làm cái gì vậy?” Thập Nhất Nương khẩn trương hỏi.
Bành y bà nói: “Phải đem đồ bị nghẹn trong họng bé phun ra mới được ạ.” Đang nói, Cẩn ca nhi quơ quơ cái tay, từng ngụm từng ngụm phun ra thuốc màu nâu.
Mọi người trong phòng kinh ngạc thất sắc. Bành y bà lại mừng rỡ như điên: “Tốt rồi, tốt rồi, hiệu nghiệm rồi.”
Thì ra là Bành y bà cũng có vận khí tốt.
Ý niệm trong đầu Vạn ma ma vừa chợt lóe lên, bà đã không kịp ngẫm nghĩ, vội gọi tiểu nha hoàn đi múc nước cho Cẩn ca nhi tắm rửa.
Nửa canh giờ sau, Cẩn ca nhi bắt đầu bú sữa như lang thôn hổ yết.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thập Nhất Nương vội phân phó Thu Vũ: “Ra ngoại viện nói với Bạch tổng quản một tiếng, phái gã sai vặt canh giữ ở cửa cung, Hầu gia vừa ra, thì lập tức nói với Hầu gia một tiếng, tránh cho Hầu gia lo lắng.”
Thu Vũ vâng lời đi báo.
Thập Nhất Nương lúc này mới phát hiện trên trán mình có mồ hôi.
Nàng bế nhóc con ăn no xong lại ngủ say, thở dài, cười phân phó Vạn ma ma: “Đi nói với Bạch tổng quản một tiếng, giữ lại Cố thị đi!”
Cố thị là từ trong phủ ngoại viện đến, nếu muốn dùng, hẳn là còn cần phải làm thủ tục.
Cố thị nhấc vạt áo vội quỳ xuống khấu tạ.
Vạn ma ma cười đồng ý. Dẫn Cố thị lui xuống, nha hoàn A Kim trong phòng Cẩn ca nhi nói cho Cố nhũ nương quy củ trong phủ. An bài chỗ nghỉ ngơi cho Cố thị xong, phái Tú Liên đi hồi âm chỗ Thái phu nhân. Ngọc Mai đi đến phòng bếp nhỏ truyền lệnh: “Đại tiểu thư ở đây, làm một bàn thức ăn như bình thường, Đại tiểu thư ăn rồi đưa vào đây.”
Sau khi Ngọc Mai vâng lời đi phòng bếp, Vạn ma ma đã thấy Hổ Phách cùng Trúc Hương đi vào, nhỏ giọng vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc Thập Nhất Nương sinh.
Hổ Phách ở trong phòng, Trúc Hương ở ngoài phòng, hai người đã thức hai ngày hai đêm. Lúc trời sắp sáng mới đi nghỉ ngơi, không ngờ lúc này đã lại tới.
Vạn ma ma cười chào hỏi cùng các nàng: “Sao lại không nghỉ thêm chút?”
Hổ Phách nhớ Cẩn ca nhi: “Lục thiếu gia đã bắt đầu ăn gì chưa ạ?”
Vạn ma ma đem chuyện vừa rồi kể thật sinh động lại một lần, thuận tiện khen công lao của mình ở trong chuyện này.
Hai người nghe xong đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói mấy câu “May mà có Vạn ma ma bên cạnh.” Sau đó cùng Vạn ma ma một trước một sau đi vào phòng.
Vẻ mặt của Thập Nhất Nương vui vẻ, mỉm cười tựa vào gối ở đầu giường, Trinh tỷ nhi thì ngồi bên giường, đang cười khanh khách đánh giá Cẩn ca nhi: “Mẫu thân, người xem tóc mai của Lục đệ, có giống với con không?”
Vừa nói, vừa vuốt tóc mình cho Thập Nhất Nương xem.
“Đúng là hơi giống.” Thập Nhất Nương cười nói, nhìn thấy mấy người Hổ Phách đi vào, cũng có chút bất ngờ, “Sớm như vậy đã tới đây rồi.” Nghĩ đến thời gian cũng không còn sớm, quan tâm nói, “Các ngươi đã ăn cơm trưa chưa?”
Hai người hành lễ với Thập Nhất Nương.
“Đã ăn rồi ạ.” Sau đó trăm miệng một lời hỏi đến Cẩn ca nhi, “Nghe nói Lục thiếu gia đã bắt đầu bú sữa rồi?”
Thập Nhất Nương gật đầu, cười nói: “Cuối cùng đã nhìn thấy trăng sáng.” Đây là cảm thụ chân thật của nàng.
Hổ Phách nở nụ cười.
Thập Nhất Nương lại nhớ tới một chuyện, nói với Hổ Phách: “Ngươi không đến, ta cũng định tìm ngươi.” Sau đó chỉ vào đầu giường: “Danh sách lễ tắm ba ngày ở bên trong, ngươi với hai người nữa, xem không được bỏ sót chỗ nào, trước ngày mai nhớ giao cho Đỗ ma ma.”
Hổ Phách cười đồng ý.
Điền ma ma cùng Ngọc Mai đi vào chỉ huy bà tử thô sử khiêng bàn vào. Ngọc Mai cùng Tiểu Bằng hầu hạ Trinh tỷ nhi dùng cơm, Điền ma ma hầu hạ Thập Nhất Nương ở trên giường ăn cháo: “Dùng gà hầm nấu nước, sau đó bỏ cặn thừa đi, dùng gạo tẻ, gạo đen, gạo nếp để nấu cháo. Phu nhân nếm thử xem có dễ ăn không?”
Thập Nhất Nương bây giờ nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, huống chi cháo kia đúng là thơm mềm dễ ăn, cười gật đầu, “Mang cho Trinh tỷ nhi một chén đi.”
Trinh tỷ nhi cười nói: “Đó là làm cho mẫu thân........”
“Dù sao cũng là đồ bổ dưỡng,” Thập Nhất Nương cười nói, “Ăn một chút cũng không sao.”
Hai người cười cười nói nói, Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đi tới.
“Nghe nói bắt đầu bú sữa rồi!” Vô cùng vui mừng hớn hở.
Thập Nhất Nương cười nói “Vâng”. Đang muốn hỏi Thái phu nhân đã ăn cơm trưa chưa, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đã tới, nhìn thấy Thái phu nhân ở đó, hai nhóc đều co rúm người lại.
Thái phu nhân buồn cười, nhíu mày: “Không phải là tổ mẫu bảo các con không được cãi lời mẫu thân. Học được một tý lại chạy đến đây là sao? Sao lại chạy tới đây?” Từ Tự Giới vốn không gần gũi với Thái phu nhân lắm, luôn có chút sợ Thái phu nhân, nghe vậy lôi kéo góc áo của Từ Tự Truân, trốn phía sau Tứ ca.
Từ Tự Truân đáng thương nhìn Thập Nhất Nương, lắp bắp nói: “Chúng con, chúng con nhìn đệ đệ một cái, rồi lập tức đi ăn cơm ngay, cũng không trễ giấc ngủ trưa.” Thái phu nhân cười trong lòng, nói: “Nhìn một chút rồi về nhé, Đỗ ma ma vẫn đang chờ các con tới dùng bữa đấy!”
Hai huynh đệ đều thở phào nhẹ nhõm, tươi cười rạng rỡ chạy đến bên giường nhìn Cẩn ca nhi, thấy đệ đệ đang ngủ, Từ Tự Truân nhìn rất kỹ, nhỏ giọng thì thầm: “Tại sao mỗi lần con tới đệ đệ đều ngủ vậy?”
Thập Nhất Nương ôm lấy vai Truân ca nhi: “Bởi vì đệ đệ còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút, sẽ ngủ ít hơn.”
“Cho nên tổ mẫu mới ngủ ít nhất?” Từ Tự Giới đang lách đứng bên cạnh Từ Tự Truân đột nhiên nói.
Mọi người trong phòng nở nụ cười, ngay cả Thái phu nhân cũng không nghiêm mặt nổi nữa.
Từ Tự Giới thấy thế, lá gan càng lớn hơn, nói: “Đúng vậy ạ, tối hôm qua con nhìn thấy tổ mẫu đắp lại chăn cho chúng con.” Từ Tự Truân nhìn thấy, vội che miệng Từ Tự Giới.
Thái phu nhân nhớ đến lần đó là vào nửa đêm. Lần đó Nam Dũng tức phụ hầu hạ, sắc mặt không khỏi nghiêm nghị: “Muộn như vậy các con còn chưa ngủ sao?” Những người khác không khỏi căng tai ra nghe.
Từ Tự Truân không dám nói, Thái phu nhân nhìn Từ Tự Giới, Từ Tự Giới thấy Từ Tự Truân không lên tiếng, nhấp miệng, dáng vẻ thà chết cũng không chịu khuất phục.
Thái phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười.
Thập Nhất Nương vội nói: “Làm sai thì sửa sai là được. Nếu như biết sai mà không thay đổi, còn không nói thật với trưởng bối, thì tổ mẫu mới tức giận!”
Từ Tự Truân giống như đã trút được gánh nặng: “Con và Ngũ đệ muốn làm một cái đèn hoa đăng lớn cho Lục đệ.”
“Làm đèn hoa đăng?”
Từ Tự Truân cúi đầu: “Định treo vào lễ đầy tháng của Lục đệ ạ.”
Là muốn cho mọi người một sự kinh hỉ sao?!
Thập Nhất Nương ôm bả vai Từ Tự Truân: “Là làm cho Lục đệ của con sao?”
Từ Tự Truân gật đầu.
“Dù sao hiện tại đệ đệ cũng đang ngủ, cũng không nghe thấy. Chúng ta không nói cho Lục đệ biết, như vậy cũng không tính là bị lộ bí mật. Con nói có phải không nào?”
Từ Tự Truân nghe thấy thế khuôn mặt bừng sáng lên.
“Có điều, các con cũng không thể dùng thời gian ngủ buổi tối để làm đèn hoa đăng. Nếu muốn làm, thì làm vào ban ngày. Buổi tối ngủ không ngon, thì làm sao có thể nghe Triệu tiên sinh giảng bài cho tốt được? Nếu Triệu tiên sinh biết mình giảng bài cho các con mà các con không nghe, nhất định là sẽ thương tâm lắm.”
Từ Tự Truân gật đầu lia lịa, đặc biệt là Từ Tự Giới, thấy thế cũng ngẩng đầu lên.
Nhị phu nhân nhìn thấy thế, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.