Mục lục
Thứ Nữ Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Nha

Beta: Tiểu Tuyền

Cẩn ca nhi vừa nghe thấy thì giống như tìm được tri âm, hắn chạy tới chỗ Thái phu nhân nơi đó.

Thái phu nhân ôm hắn: “Đây cũng là tấm lòng của Cẩn ca nhi chúng ta. Tấm lòng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Bằng không, làm sao có điển cố ‘ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng ’ đây? Cẩn ca nhi của chúng ta tân tân khổ khổ mới hái được quả cam, cũng là vì để cho mọi người nếm thử đồ tươi mà! Có phải không, Cẩn ca nhi?”

Cẩn ca nhi gật đầu lia lịa, tựa người ở trong ngực Thái phu nhân, lông mày trẻ con cong cong, cười đến hết sức thoải mái.

Vừa lúc Từ Tự Dụ tới đây.

Nhìn thấy trên bàn một đống quả cam lớn, hắn rất bất ngờ: “Hái được nhiều quả cam như vậy hả?”

Cẩn ca nhi nghiêng người vỗ vỗ túi vải thô màu xanh thêu hoa trên người, khoe nói: “Mẹ giúp đệ làm đó! Có thể chứa rất nhiều quả cam.”

Từ Tự Dụ lại cười đánh giá cái túi trước ngực hắn — dây đeo túi không dài, miệng túi vừa ở trước ngực Cẩn ca nhi, hình dáng có chút kỳ quái, nhưng dùng để hái quả cam cũng rất dễ dàng.

Cẩn ca nhi thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì chớp mắt một cái, chạy đến bên bàn cầm quả cam đưa cho Từ Tự Dụ: “Nhị ca ăn quả cam!”

Từ Tự Dụ cười nhận quả cam.

Từ Lệnh Nghi hỏi hắn: “Hôm nay không có đi ra ngoài sao?”

Từ Tự Dụ cung kính nói: “Tất cả mọi người đều nghĩ đến yết bảng, con cũng vậy nên không có tâm tư đi ra ngoài. Liền ở trong nhà đọc sách.”

“Nếu đã thi xong rồi, thì những thứ dư thừa không cần suy nghĩ nhiều nữa” Hiển nhiên Từ Lệnh Nghi có chút không vừa ý đối với câu trả lời của Từ Tự Dụ, trong giọng nói mang theo vài phần mùi vị dạy dỗ, “Nên làm cái gì thì làm tốt cái đó. Có thể khảo trúng, cũng không nên ngông cuồng vì con đường sau này còn dài; không thể khảo trúng, cũng không cần nổi giận vì còn có cơ hội. Tuổi của con còn trẻ, cuộc sống về sau không biết phải gặp phải bao nhiêu thời điểm sống còn, hiện tại chỉ là kết quả cuộc thi lần đầu tiên, nếu cứ thiếu kiên nhẫn như vậy, sau này chẳng phải sẽ luống cuống tay chân không có chủ ý sao?”

Từ Tự Dụ nghe xong thì nghiêm nghị đáp lời “Vâng, là học thức và tu dưỡng của con không đủ. Con nhất định ghi nhớ lời của phụ thân!”

Không khí trong nhà bởi vì phụ tử hai người một hỏi một đáp mà trở nên khẩn trương.

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới ngồi ở chỗ đó cũng không được tự nhiên.

Thái phu nhân nhìn thấy liền cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm! Khó có được hôm nay là ngày cuối thu, không khí dễ chịu, bọn nhỏ tụ ở một chỗ, con cũng đừng có dạy dỗ bọn nhỏ nữa. Có lời gì, đợi lát nữa đem bọn nhỏ gọi vào trong thư phòng cẩn thận nói đi.”

Từ Lệnh Nghi cười đáp ứng”Vâng”.

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn ca nhi liền thúc dục Từ Tự Dụ: “Nhị ca ăn quả cam đi!”

Là muốn giải vây cho mình sao?

Từ Tự Dụ cảm kích nhìn Cẩn ca nhi cười cười, thuần thục lột vỏ quả cam, tách ra một phần cho Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi lắc đầu: “Ca ca ăn!” Mắt phượng thật to lóe sáng nhìn hắn.

Có thức ăn thì tiên sinh ăn trước,giữa huynh đệ với nhau thì trưởng ấu có thứ tự.

Từ Tự Dụ không có để ý, cười muốn đem quả cam bỏ vào trong miệng.

Thập Nhất Nương, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới ba người trăm miệng một lời, một hô lên “Dụ ca nhi”, một hô lên”Nhị ca, quả cam chua!”

Từ Tự Dụ kinh ngạc.

Liền nhìn thấy hai đầu lông mày Cẩn ca nhi hiện lên một tia ảo não, bé quay đầu lại trợn mắt nhìn Từ Tự Truân và Từ Tự Giới.

Hắn vốn là người rất thông minh, tâm niệm vừa chuyển, đã hiểu chút ít. Nhưng cũng không nhiều lời, cười híp mắt tách ra múi cam bỏ vào trong miệng, nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

“Mặc dù không ngọt, nhưng cũng không chua!” con mắt Từ Tự Dụ nghi hoặc nhìn Từ Tự Giới.

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới mắt choáng váng, Thập Nhất Nương cũng rất bất ngờ, còn Cẩn ca nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiến lên tách ra múi cam bỏ vào trong miệng.

Nhưng nhai một cái, Cẩn ca nhi “phụt ” một tiếng phun ra múi cam: “Quá chua, quá chua!” Bé mở lớn con mắt nhìn chằm chằm Từ Tự Dụ: “Nhị ca, ca gạt đệ!” Khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.

Từ Tự Dụ cực kỳ nhanh liếc qua Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương đang âm thầm che miệng cười, cũng không có ý không vui.

Trong lòng hắn liền xác định. Vượt qua Cẩn ca nhi, chậm rãi nói: “Ta lừa đệ lúc nào?” Thần sắc có phần lơ đễnh, “Ta ăn tuyệt đối không chua...” Vừa nói, vừa tách ra múi cam bỏ vào trong miệng.”Thật không chua!” Hắn nhấn mạnh, khóe mắt đuôi lông mày động cũng không động một cái, sau đó đưa quả cam còn dư lại tới trước mặt của Cẩn ca nhi: “Không tin thì đệ thử một lần?”

Cẩn ca nhi không khỏi có chút do dự.

“Quỷ ranh mãnh!” Thái phu nhân cười mắng Từ Tự Dụ.

Nghe tiếng nói giọng điệu này, Cẩn ca nhi lập tức tỉnh ngộ. Bé chạy đến trong ngực Thái phu nhân: “Nhị ca gạt đệ! Đệ mới không mắc mưu đâu!” Dương dương đắc ý nhìn Từ Tự Dụ.

Từ Tự Dụ giả bộ khẩu khí bất đắc dĩ thở dài: “Cũng tại tổ mẫu!”

Cẩn ca nhi mím miệng cười trộm.

Mọi người nhìn thấy cũng cười ha ha.

Chỉ có Từ Tự Giới, lén lút hỏi Từ Tự Truân: “Quả cam kia rốt cuộc chua hay không chua? Làm sao mà chân mày Nhị ca cũng không nhăn tý nào?”

“Đó là nhị ca lừa gạt Lục đệ thôi!” Từ Tự Truân nói, “Đã muốn gạt người, đương nhiên phải giả trang giống y như thật.”

Từ Tự Giới gật đầu: “Vừa rồi đệ cũng thắc mắc, làm sao một quả cam có múi chua có múi không chua!” Lại nói, “Vậy hàm răng nhị ca chẳng phải cũng chua muốn rớt ra sao?”

Từ Tự Truân chần chờ nói: “Hoặc là, nhị ca không sợ chua? Giống Vương Doãn không sợ cay!”

Bọn họ tự cho là nói nhỏ nhưng lại bị đám người Thái phu nhân nghe rõ ràng hết. Mấy người lớn buồn cười, ngay cả nha hoàn, bà Tử hầu hạ trong phòng cũng len lén cười theo.

Gió thu mát mẻ mang theo hương bách hoa thổi chầm chậm qua Lăng khung sơn trang, đem không khí vui vẻ thổi qua rừng cây quanh co, những khóm hoa cũng dận dờn dao động theo.

Thập Nhất Nương cười híp mắt nhìn phong cảnh trước mắt, trong lòng nàng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp và yên bình.

Chỉ là thời gian duy trì tâm tình tốt như vậy không lâu.

Ngày thứ hai, công bố kết quả thi hương.

Từ Tự Dụ thi rớt.

Thái phu nhân ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: “Con người khi còn sống khó tránh khỏi sự thăng trầm trong cuộc sống. Lúc còn trẻ mà gặp nhiều khó khăn sẽ tốt hơn khi lớn tuổi, vì khi đó thời gian không còn nhiều lắm, lại không biết biến thông thì khó khăn càng nhiều hơn.”

Thập Nhất Nương gật đầu, cảm thấy lời của Thái phu nhân rất có đạo lý.

“Sợ rằng trong lòng của Dụ ca nhi bị tổn thương!” Nàng nén thở dài nói, “Hết lần này tới lần khác bạn học của cháu nó đều ở Nhạc An. Nương xem, có nên để cho Dụ ca nhi đi Tây Sơn biệt viện ở vài ngày giải sầu hay không?”

“Được!” Thái phu nhân nói, “Vừa lúc thừa dịp này con hãy chuẩn bị tốt hôn sự của cháu luôn.”

Thập Nhất Nương ưng thuận, đứng dậy ra đi bên ngoài viện.

Ra khỏi cửa thuỳ hoa, lại gặp gã sai vặt bên cạnh Từ Lệnh Nghi.

“Tứ phu nhân, Hầu gia sai tiểu nhân tới bẩm với ngài một tiếng. Hầu gia và Nhị thiếu gia ra khỏi thành đi lên núi rồi, khuya hôm nay không trở lại ăn cơm.”

Thập Nhất Nương rất bất ngờ.

Hình như Từ Lệnh Nghi rất ít có lúc nhu tình như vậy.

Nàng cười bảo gã sai vặt đi rồi xoay người sang chỗ khác, lại nhìn thấy Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nhìn thấy nàng thì có chút giật mình.

Thập Nhất Nương lại cười hỏi nàng: “Nhị tẩu định đi thăm Dụ ca nhi sao? Hầu gia cùng hắn ra khỏi thành đi lên núi rồi.”

Nhị phu nhân khó nén kinh ngạc, khẽ gật đầu. Cùng Thập Nhất Nương đi về phía nội viện.

Hôm nay là mười bốn tháng tám, hai ngày nữa chính là tết Trung thu. Hoa cỏ trong viện phải thay đổi hoa cúc và hoa quế cho hợp với thời tiết, thỉnh thoảng có thể thấy được bà tử đang đẩy hoa cỏ. Nhìn thấy các nàng đi tới thì đều thả việc trong tay ra khom gối hành lễ, cúi đầu cụp mắt xuống đứng sát vào tường.

Nhị phu nhân lại đột nhiên dừng bước.

Nàng xoay người nhìn Thập Nhất Nương, thản nhiên nói: “Liễu các lão thi liền hai lần mới đậu cử nhân, Lương các lão năm đó không có tham gia thi Hương năm sau, mà là năm dần mão mới đậu trúng cử nhân. Giống như Trần các lão, Đậu các lão, lại càng khó khăn trúng cử, khổ học mười năm mới có thể kim bảng đề danh.”

Tuy nói không đầu không đuôi, nhưng Thập Nhất Nương lại hiểu được ý của nàng.

Nàng là đang an ủi mình, không nên quá để tâm vào thất bại của Từ Tự Dụ.

Chỉ là lời nói như vậy…, từ trong miệng nàng nói ra, có vẻ… Có chút miễn cưỡng!

Thập Nhất Nương cố nén ý cười gật đầu: “Đa tạ Nhị tẩu quan tâm, huynh đệ nhà mẹ muội trong khoa cử cũng không phải là thuận buồm xuôi gió.”

Nhị phu nhân khẽgật đầu, cùng nàng tách ra mỗi người đi một ngả.

Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của nàng ấy không khỏi lắc đầu, cười xoay người trở về chính phòng.

Trúc Hương đợi nàng ở bên trong phòng.

“Phu nhân, buổi sáng hôm nay Đậu công tử phái người đưa thiệp cho Tứ thiếu gia, muốn mời Tứ thiếu gia mùng mườiđến quý phủ thưởng cúc. Tứ thiếu gia mượn chuyện bận rộn học bài đã từ chối!”

Kể từ ngày Từ Tự Truân nói Đậu Tịnh theo Đậu các lão đi Tây Sơn, Thập Nhất Nương đã bảo Trúc Hương lưu ý hành tung của Đậu công tử.

Hoàng thượng còn không có hồi Yên kinh, nhưng lại được thiếp mời của Đậu Tịnh...

“Đậu công tử nói trở về Yên Kinh trước sao?”

Trúc Hương thấp giọng nói: “Ta đã nhờ Triệu quản sự giúp đỡ đi nghe ngóng!”

Thập Nhất Nương “Ừ” một tiếng rồi đi phòng khách.

Mấy vị ma ma đang thấp giọng nói chuyện lập tức thu lại bộ dáng tươi cười, cung kính đứng thẳng.

Thập Nhất Nương ngồi xuống trên giường La Hán ở phòng khách.

Tiểu nha hoàn lặng yên không một tiếng động dâng trà.

Thập Nhất Nương nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Lê ma ma quản lý phòng bếp đang đứng dưới ta nàng lúc này mới dùng giọng điệu cung kính nói: “Dựa theo danh sách được trả về, ta cẩn thận tính ra mỗi bữa ăn ước chừng có tám mươi bàn, đến ngày chính, đoán chừng đến một trăm hai mươi bàn...”

Thập Nhất Nương cẩn thận nghe, tâm tư đều đặt trong hôn lễ của Từ Tự Dụ.

Từ phòng khách đi ra ngoài, Trúc Hương vừa đi về nói: “Đậu các lão dẫn theo là con trai lớn, Đậu Tinh Đậu công tử cũng không có theo đi tới Tây Sơn.”

Thập Nhất Nương nghe vậy thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó đi tới chỗ Từ Tự Truân.

Từ Tự Truân không có ở nhà, mà ở chỗ của Từ Tự Giới.

Hai huynh đệ đang ở bên trong nhà xưởng làm hà đăng.

Từ Tự Truân chống cằm ngồi bên cạnh bàn vuông nhỏ trong nhà xưởng: “Ta thấy vẫn là làm Quan Thế Âm Bồ Tát thì tốt hơn. Làm một cái để trong nội đường thờ phậtcủa tổ mẫu. Chỉ sợ ngày mười lăm gió bắt đầu thổi, đến lúc đó e sẽ bị lật.”

Từ Tự Giới ngồi trên ghế con bên cạnh bàn vuông kiểm tra nan tre trúc đã gọt xong: “Chuyện này còn không phải đơn giản sao. Chúng ta ở trên cổ Quan Thế Âm Bồ tát thêm chuỗi ngọc không được sao. Như vậy, thân thể Bồ tát cùng nhị sen nặng bằng nhau, coi như là gió bắt đầu thổi cũng không sao.”

“Đúng vậy!” Từ Tự Truân nói, ” sao huynh lại không nghĩ đến nhỉ” Hắn ngồi xuống trên ghế con bên cạnh Từ Tự Giới, “Huynh đi vẽ chuỗi ngọc, đệ đi làm một thử một chút...”

Thập Nhất Nương rón rén ra khỏi sân của Từ Tự Giới, thấp giọng phân phó Hỉ nhi: “Để cho bọn họ chơi đi! Đừng nói ta đã tới.”

Hỉ nhi có chút nghi hoặc khom gối đáp lại “Vâng”, đưa nàng ra cửa.

* * * * * *

Đến lúc ăn mì thọ của Từ Lệnh Nghi, rất nhiều bộ hạ cũ từ trước của Từ Lệnh Nghi nghe nói con trai lớn Từ gia thành thân, hoặc là tự mình tới cửa chúc mừng, hoặc phái phụ tá tâm phúc đưa tiền biếu, hạ lễ tới. Cửa trước Từ gia ngựa xe như nước, từ trên xuống dưới bận bịu, chân không chạm đất.

“Không muốn làm lớn cũng không được rồi!” Từ Lệnh Nghi hơi có chút nhức đầu, “Cũng không thể thu lễ người này mà không thu lễ người kia, Đến lúc đó huyên náo lên mọi người đều không vui!”

“Vậy thì làm lớn một lần cũng tốt!” Thập Nhất Nương cười, nhẹ nhàng mà khoác tay Từ lệnh nghi, “Ngày đó Hầu gia nói những gì với Dụ ca nhi? Sau khi Dụ ca nhi trở về thần thái sáng láng, so sánh với trước khi tham gia thi Hương, thiếp nhìn thấy tinh thần còn tốt hơn vài phần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK