Chỉ thấy rèm vừa động Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương một trước một sau thẳng bước vào.
Từ Lệnh Nghi thân ảnh cao ngất, trên mặt lộ ra nụ cười, tinh thần phấn chấn.
Thập Nhất Nương mặc một xiêm y màu trắng có điểm hoa màu phấn hồng, thần sắc mềm mại xinh đẹp giống như hoa Hải Đường mùa xuân đầy quyến rũ, khác hẳn mọi ngày.
Thái phu nhân hơi sững sờ, cảm thấy cái gì vụt qua trong lòng, nhưng lòng bà lại đặt tất cả vào Từ Lệnh Nghi, nên rất nhanh đem một chút khác thường này vứt ra sau đầu “Sao lúc này mới đến?” Thái phu nhân giận trách, nhìn nhi tử từ đầu đến chân đánh giá một lần, thấy thần sắc nhi tử so với lúc đi tốt hơn, liền âm thầm gật đầu cười nói ‘Trên đường bình an chứ? Đã ăn trưa chưa?” Lúc này mới yên lòng xuống.
“Trên đường đều nghỉ ở trạm dich, mọi thứ đều tốt, đã để cho nương lo lắng rồi” Từ Lệnh Nghi hành đại lễ với Thái phu nhân “Còn chưa dùng cơm trưa qua! Trở lại sau khi rửa mặt liền qua đây luôn, định đến chỗ nương ăn trực bữa cơm đây”
Nếu biết ta mong nhớ sau này cũng đừng đi ra ngoài.
Lời đến khóe miệng, thì thấy hai đầu lông mày nhi tử lộ ra phấn chấn, lại nhớ đến lời Thập Nhất Nương nói việc Từ Lệnh Nghi ở lại phủ hai năm qua…Lời nói của Thái phu nhân lại nhịn xuống. Nhanh chóng nghĩ lại nhi tử còn chưa ăn cơm, vội vã kêu Ngọc Bản “Còn không mang Cháo mùng tám tháng chạp bưng lên” Sau đó cười nói “Vừa may, hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, trước dùng cháo mùng tám tháng chạp cầu may mắn, sau lại ăn trưa” Vừa nói lại nghĩ đến tôn tử bảo bối trong ngực cũng đói bụng, liền đứng dậy nắm tay tôn tử “Đi, chúng ta đi ăn cháo”.
“Được ăn cháo mùng tám tháng chạp rồi” Cẩn ca nhi vui vẻ tung tăng cùng Thái phu nhân hướng phòng yến tiệc của đông thứ gian đi, miệng không nhịn được nói “Tổ mẫu, người mấy ngày này ở nhà làm những gì? Con rất nhớ người. Con ở Dung Thành được ăn thịt lừa. Muốn mang cho người một ít nhưng phụ thân nói quá xa, đem về thì hỏng mất rồi, con liền mua cho người một cái lược gỗ màu tím” Vừa nói vừa dừng bước lại, rồi có chút ngượng ngùng từ trong ngực móc ra một hà bao đỏ thẫm đưa cho Thái phu nhân “Lược loại này làm bình thường, nhưng con nghĩ có ý nghĩa tốt liền mua….”.
“Ai ui” Thái phu nhân thật bất ngờ “Cẩn ca nhi của chúng ta lại còn đem lễ vật về cho ta …” Che dấu kích động “Để ta nhìn xem, ta nhìn xem” Đang ở trước cửa Đông sương liền dừng lại mở hà bao ra.
Đích xác là một cây lược rất bình thường, làm từ gỗ Hoàng Dương, trên lược khắc hình đào mừng thọ. Cùng loại tiểu nha hoàn trong phủ dùng không khác nhau mấy.
“Đẹp lắm, đẹp lắm” Thái phu nhân vuốt lên lược, chọn ý mừng thọ rất tốt, nên khen không dứt miệng “Này, ý nghĩa đích xác là tốt”.
Cẩn ca nhi thở phào nhẹ nhõm giải thích “Chúng con chỉ dừng lại Dung thành ăn uống xong liền đi, nhưng địa phương khác thì không có đồ gì được, nhất định lần tới con đi ra ngoài sẽ mua đồ tốt hơn cho tổ mẫu”.
“Tốt, tốt, tốt” Thái phu nhân vui vẻ ra mặt, cùng Cẩn ca nhi vào Đông sương phòng “Con không ở nhà, mỗi lần Sân ca nhi tới đều ấm ức, nơi này của tổ mẫu liền vắng ngắt…”
Cẩn ca nhi đồng tình nói “Hắn đích thị bởi vì không được đi ra ngoài” Tiếp theo thanh âm lại trở lên vui vẻ “Nhưng con cũng mua đồ về cho hắn.Là một cây roi ngựa, cán ngọc thạch, dây roi màu vàng đen, trông rất đẹp. Con cũng có một cái như vậy. Đúng ra là của người dẫn ngựa trước đây của phụ thân đưa tặng, hắn biết phụ thân ở Bá Châu, liền cưỡi hai ngày ngựa theo đến, tổ mẫu có biết Bình Thuận không? Người này làm Điển sử ở Bình Thuận, là quan cửu phẩm, tổ mẫu có biết Điển Mục chính xác làm cái gì không? Chính là chuyên bắt đạo tặc, lúc chúng con ăn cơm hắn liền ở một bên cầm ấm, lúc đi hắn còn lén đưa cho cháu hai đĩnh vàng lớn….”
Hai người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống giường ở Đông Sương phòng.
“Thật” Thái phu nhân sát gần lại tôn tử, ngữ khí mang theo vui mừng nói “Vậy Cẩn ca nhi của chúng ta lần này đi ra ngoài đã nhận thức được rất nhiều người”
“Đúng ạ” Đi ra ngoài một chuyến, gặp rất nhiều người cùng sự việc ly kỳ. Cẩn ca nhi đang muốn cùng người chia sẻ, lời của Thái phu nhân như gãi đúng chỗ ngứa của hắn, hắn điểm mấy đầu ngón tay điếm, thao thao bất tuyệt nói “Con còn biết một Huyện thừa Thanh Uyển, một Đồng tri Định Hưng, tổng binh Kế Châu ….”
Không nhanh không chậm theo sát phía sau hai người, Từ Lệnh Nghi đột nhiên khẽ cúi đầu bên tai Thập Nhất Nương thấp giọng nói “Ta cũng mua đồ về cho nàng”.
Hai người từ khi gặp mặt đến bây giờ cũng không nói được câu nào đứng dắn…
Thập Nhất Nương lấy tay áo che nụ cười, háy hắn một cái. Cũng không giống như trước chỉ đỏ mặt không nói với hắn lời nào.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thì cảm thấy động tâm, nhẹ nhàng cầm tay Thập Nhất Nương.
Phía ngoài truyền đến một trận tiếng vang. Kèm theo tiếng nha hoàn thấp giọng hô “Thất thiếu gia, ngài chạy chậm một chút, chậm một chút…”
Phu thê hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, buông lỏng tay ra.
Sân ca cực kỳ hưng phấn chạy vào “Lục ca, ca đã trở lại”.
“Thất đệ” Cẩn ca nhi cũng chạy đến.
Hai tiểu tử liền ôm lấy nhau.
“Bảo Định chơi vui không?”. Sân ca vội vàng nói “Ca đi đến mấy chỗ rồi?”.
“Đi rất nhiều chỗ” Cẩn ca nhi hưng phấn nói “Định Hưng, Bá Châu, Trác Châu…” Lời của hắn vẫn chưa nói hết thì Tự Tự Truân và Khương thị đến.
“Phụ thân người đã trở lại” Tự Tự Truân cung kính hành lễ với Từ Lệnh Nghi, cười sờ sờ đầu Cẩn ca nhi.
Khương thị thì hơi cúi người xuống hỏi Cẩn ca nhi “Tiểu thúc đã đi rất nhiều nơi đi? Mau kể cho chúng ta nghe một chút.” Làm cho Cẩn ca nhi mặt mày đắc ý, ở trước mặt bọn họ kể lại chuyện mình đã chứng kiến trên đường đi.
Chỉ trong chốc lát Từ Lệnh Khoan, Ngũ phu nhân, Từ Tự Giới, Hạng thị đều đến, mọi người vây quanh nghe Cẩn ca nhi kể chuyện.
Cẩn ca nhi mặt mày hớn hở, khỏi bàn đã cao hứng thế nào, nếu không phải Ngọc Bàn bưng cháo đi vào thì lời còn không có ngừng.
Xế chiều, Cẩn ca nhi lôi kéo Sân ca về phòng mình ngồi, đưa cho Sân ca lễ vật mình mua cho hắn, lại kể cho hắn dọc đường đi mua cái móc tai, mặt nạ, xem Tiều đồng nhân đánh quyền, có thể đánh vỡ hai bầu rượu uyên ương…Lấy ra ngoài đồ vật cho Sân ca nhìn, nói cái nào là khi nào mua, làm sao mua.Nhìn thấy hai mắt Sân ca sáng lên, Cẩn ca nhi rất đắc ý, cùng Sân ca đem đồ đi tặng mọi người.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy hai tiểu tử hưng phấn đi ra cửa, thì cười hỏi Thập Nhất Nương đang thu thập xiêm y cho hắn “Sao nàng không hỏi ta mua cho nàng thứ gì?”.
“Thiếp đang im lặng chờ Hầu gia nói ra đây” Thập Nhất Nương cười nói “Ai lại tự đi đòi đồ”
Trước đây hắn cũng mua các vật nhỏ cho nàng, nàng chẳng qua chỉ cười nhẹ, nói cảm ơn, cũng không giống như lần nay, rất tùy ý, nhưng lộ ra mấy phần nhiệt tình.
Từ Lệnh Nghi lôi tay nàng “ Nàng đi theo ta” Đi đến thư phòng.
Một cái rương sơn khắc mầu hồng, bóng loáng đặt ở góc phòng, nàng nhận ra được đúng là lần này đi ra ngoài mới có.
Hắn mở rương ra, bên trong có rất nhiều tranh cuộn.
Từ Lệnh Nghi lấy tranh cuộn ra đặt trên mặt đất.
“Là ta lần này đi ra ngoài vẽ đấy” Hắn đem vài bức tranh mở ra “Nàng nhìn xem, đây là ta ở trạm dịch Phòng Sơn vẽ đấy” Hắn chỉ vào bức tranh đầu tiên “Đây chính là đường cái huyện Phòng Sơn, bên này là huyện nha, phía sau huyện nha có một y quán, cạnh y quán là khách sạn, cũng bán cả đồ ăn. Chúng ta thường đến khách sạn này ăn cơm. Phòng Sơn rất nhỏ, không có khán đầu…Đây là Bá Châu…Phía đông, đường cái đều bán đồ ăn, nổi danh nhất chính là Canh bầu Vạn gia, ta cùng Cẩn ca nhi cố ý đi ăn hết, cảm giác cũng không tệ…Đây là đường Mạch Gia, bên trong tất cả đều bán ít đồ thêu, châu ngọc trang sức, khăn vấn đầu, ta thấy cũng rất bình thường” Hắn vừa nói, vừa cười, từ cái hòm lấy ra một bức thêu “Nàng xem một chút…”.
Thập Nhất Nương chậm rãi mở ra bức thêu.
“Ta là ở trong một cửa hàng thêu nhìn thấy” Từ Lệnh Nghi cười nói “Cùng với đồ bình thường nàng thêu không giống nhau phải không? Nghe nói đây là dùng một ít thêu pháp của Đại Lương, cũng không phải là dùng kim thêu bình thường” Hắn từ trong rương lấy ra một hộp nho nhỏ, bên trong xếp song song mấy cái kim thêu.
“Nàng nhìn xem, kim thêu này xem có ba cái kim to, sợi từ bên trong này xuyên qua, lúc thêu di chuyển lên, đem đầu sợi giữ lại trên thêu phẩm, sau đó dùng kéo cắt ngay ngắn là được”.
Hắn khoa tay múa chân, vẻ mặt rất chân thành.
Trước mắt Thập Nhất Nương bỗng một mảnh mơ hồ, bóng dáng của hắn như thủy trung hoa, kính trung đích nguyệt( hoa trong nước, trăng trong gương: ý nói rất đẹp, lung linh mờ ảo không thực).
Nàng nhẹ nhàng đặt bức thêu xuống, ôm thật chặt lấy hông hắn.
“Thiếp rất thích…Hầu gia mua đồ cho thiếp, thiếp rất thích…”
Nàng trước đây đã đi qua rất nhiều chỗ, ngắm nhìn nhiều phong cảnh, giờ phút này đột nhiên cảm thấy, có thể ở trong sân nho nhỏ này, xem một chút tranh phong cảnh này, cũng đồng dạng có ý nghĩa vô cùng.
“Rất thích” Thập Nhất Nương ép tai sát vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại,nghe được tiếng tim đập trầm trọng có lực vang lên như trống, thình thịch truyền tới tai nàng ‘Rất thích!”.
Từ Lệnh Nghi có chút sững sờ.
Đó cũng không phải là lễ vật hắn muốn đưa cho nàng. Lễ vật hắn muốn đưa cho nàng là một vòng vàng gắn Bích tỉ thạch. Chuẩn bị để buổi tối lấy ra. Đeo trên cổ trắng noãn nhẵn nhụi như Dương chi ngọc của nàng….Có thể tưởng tưởng được phong tình lúc đó…
Ngày đầu tiên, ở trong phòng huyện trạm dịch, vì không muốn găp một ít quan lại địa phương thật sớm đã đi ngủ. Dưới ánh đèn nhìn Cẩn ca nhi ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên rất nhớ nàng. Nếu nàng ở bên người thì thật tốt…
Nghĩ đến nàng thích xem Đại Chu Cửu Vực Chí liền đứng dậy vẽ luôn bức họa này. Về sau, theo lộ trình chậm rãi, nếu nghỉ sớm hắn sẽ lại dùng vài nét bút vẽ tranh. Không nghĩ tới nàng có thể thích như vậy.Khóe miệng Từ Lệnh Nghi cong lên cười vui vẻ. Đối đầu với vận may của mình không phải là tính cách của hắn! Hắn hung hăng hôn lên trán nàng “Ta còn có đồ cho nàng”.(ý của Từ Lệnh Nghi là hắn chỉ vô tình vẽ những bức tranh này, không ngờ Thập Nhất Nương thích, cho nên thay vì nói rõ món quà thật sự hắn liền im lặng nhận lời cảm ơn của Thập Nhất Nương)
“Là cái gì” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi cầm một hộp sơn khắc từ trong rương ra, sau đó hưng phấn bừng bừng sánh vai cùng hắn ngồi trên giường La hán.
Từ Lệnh Nghi đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đem hộp đưa cho nàng “Mở ra xem một chút”.
Thập Nhất Nương hồ nghi mở hộp ra.
Là đồ rất kỳ quái, nàng chưa từng nhìn thấy.
“Đây là…” Nàng nghi hoặc nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi ghé vào bên tai nàng nói mấy câu.
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng biết đương heo chạy.
Tay như cầm lửa nóng, Thập Nhất Nương đem đồ vứt lên giường La Hán.
“Chàng từ chỗ nào lấy được cái này…” Mặt đỏ như cắt ra máu.
“Người khác đưa cho” Từ Lệnh Nghi cắn lỗ tai nàng “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm…Chúng ta không bằng thử một chút”.
“Chàng cái tên này” Thập Nhất Nương hờn dỗi đứng lên “Vừa cảm thấy chàng cũng không tệ lắm, chàng liền…” Một câu chưa nói xong, liền tự mình cười lên trước.