Đích thân Tể Trữ sư thái ở cửa nghênh đón, bái lạy Bồ Tát xong, đến sương phòng uống chén trà, Ngũ Nương tới.
Kể từ khi Ngũ Nương mang thai Hâm ca, vóc người lại ngày càng đẫy đà, cũng không thể khôi phục được dáng vẻ thon thả như trước. Hôm nay mặc một áo màu lam tịnh xen hình hoa trắng, chải búi tóc tròn, cài trâm bằng vàng sáng lấp lánh, hiển nhiên lộ vẻ mỹ lệ châu tròn ngọc sáng.
“Thật vất vả mới trấn an được Hâm ca nhi.” Nàng cười nói, “Nếu không lúc này còn không có tới được.”
Người có con thường thân bất do kỷ.
Thập Nhất Nương cười hỏi tình hình của Hâm ca nhi.
“Thuốc kia của muội dùng vô cùng tốt.” Ngũ Nương vui mừng cười nói, “Hôm nay không còn ho nữa rồi.”
“Vậy thì tốt!” Thập Nhất Nương xã giao mấy câu, đoàn người đi đến đại điện.
Giữa trưa, Tể Trữ an bài các nàng ở sương phòng nghỉ ngơi.
Thập Nhất Nương hỏi tới Tiễn Minh: “Nghe nói Ngũ tỷ phu đi Tuyên Đồng gặp Phạm tổng binh rồi?”
Ngũ Nương nghe xong có chút không được tự nhiên, đứng lên: “Lần trước Phạm tổng binh giúp một chút việc, để tỷ phu buôn bán lời ít bạc. Lần này tỷ phu muội rớt khoa cử, chuẩn bị an tâm ở trong nhà đóng cửa đọc sách. Nhưng mà chúng ta vừa mới mua nhà, tỷ phu muội lại không có tiền thu nhập gì, con còn nhỏ, trong nhà chỗ nào cũng cần phải dùng đến tiền, lúc này mới chuẩn bị lại đi Tuyên Đồng lần nữa, làm xong khoản làm ăn này, trong tay có chút dự trữ, có thể yên tâm ổn định đọc sách rồi.” Nói xong, vội vàng lại nói: “Chúng ta cũng không có dùng danh tiếng Hầu gia làm ăn, tỷ phu muội cùng Phạm tổng binh cũng có quen biết, còn uống chung rượu rồi.”
Thập Nhất Nương im lặng một hồi lâu.
Không phải là bởi vì Từ Lệnh Nghi, Phạm Duy Cương có thể cùng Tiễn Minh quen biết? Có thể cùng Tiễn Minh uống rượu?
Chuyện này vẫn là nên cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện, để Từ Lệnh Nghi hẹn Tiễn Minh!
Thập Nhất Nương cũng không nói nhiều với Ngũ nương, buổi tối về đến nhà nói với Từ Lệnh Nghi.
“Không có chuyện gì!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Phạm Duy Cương vốn là thiếp thân thị vệ bên cạnh Hoàng thượng, tính tình trầm ổn nội liễm, làm việc luôn luôn có chừng mực. Nếu vụ làm ăn này có thể làm, vậy thì có thể làm.”
Nơi này quanh co khúc khuỷu Thập Nhất Nương cảm giác mình chỉ là một phụ nhân trong nhà như vậy cũng chưa chắc biết, nếu Từ Lệnh Nghi đã biết rồi, nói vậy có thể đem sự việc kiểm soát trong phạm vi tương đối hợp lý. Nàng nghe ni cô niệm kinh một ngày cũng có chút mệt mỏi, cùng Từ Lệnh Nghi nói đến tình hình đi chùa Từ Nguyên, sau đó đứng dậy đi tịnh phòng rửa mặt.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy bóng lưng thê tử dần biến mất ở tịnh phòng, nụ cười trên mặt phai nhạt đi không ít.
Hắn biết Tiễn Minh người này có chút táo bạo, nóng nảy, bây giờ xem ra, chỉ sợ còn có chút ham mê phù phiếm.
Có một số việc Thập Nhất Nương không rõ, nhưng trong lòng hắn biết rõ. Lần đó Tiễn Minh không có tiền lãi mười vạn lượng, cũng có bảy, tám vạn hai, nhưng chỉ một năm ngắn ngủi, dĩ nhiên liền…
Từ Lệnh Nghi ngẫm nghĩ một lát, ngày hôm sau viết một phong thư cho Phạm Duy Dương, rất uyển chuyển nói cho Phạm Duy Cương biết, có một số việc có thể có một, không thể thêm, nếu như Tiễn Minh thiếu tiền, mình có thể giúp đỡ, lại không thể để cho hắn một lòng chỉ nhớ đến buôn bán, bỏ bê chính sự.
Phạm Duy Cương rất nhanh hồi âm lại cho Từ Lệnh Nghi, nói sẽ dựa theo ý tứ Từ Lệnh Nghi làm.
Từ Lệnh Nghi còn có chút không yên lòng, tính toán thời gian cho người đi sang phố Tứ Giác mời Tiễn Minh tới nhà ăn cơm.
Tiễn Minh tới từ Tuyên Đồng trở lại, thân hình giống như cây cà sương. Ở trước mặt Từ Lệnh Nghi cố giả bộ vui cười.
Từ Lệnh Nghi cũng không nói ra, chỉ nói sau này hàng năm giúp đỡ hắn năm trăm lượng bạc, để cho hắn ở nhà đi học thật tốt, tranh thủ lần sau đề danh bảng vàng.
Tiễn Minh không nghĩ tới Từ Lệnh Nghi ra tay hào phóng như vậy, cám ơn lại tạ ơn, sau đó vui vẻ đi uống chút rượu, cũng sinh ra mấy phần cảm khái, cùng Từ Lệnh Nghi nói rất nhiều lời trong lòng, từ đó coi Từ Lệnh Nghi trở thành tri kỷ mà đối đãi.
Từ Lệnh Nghi chỉ nghe mà không nói.
Tiễn Minh thích giao bạn kết bè, tiêu xài nhiều, sau này cưới Ngũ Nương, người lui tới không phú cũng quý, không thể so với lúc trước. Hắn lại là người không chịu thua kém, không muốn mất mặt mũi, tiêu xài càng lúc càng nhiều, dần dần cũng là nhập không bằng xuất. Tiền Đại thái thái cho hắn cũng là tiêu ở chỗ này, có đôi khi trong tay không có, không thể làm gì khác hơn là lừa gạt tiền của Ngũ Nương. Lúc đầu Ngũ Nương còn rất ủng hộ, sau lại làm mấy cọc buôn bán cũng không thành, còn thua lỗ không ít tiền. Trong nhà chỉ có đủ chi tiêu, sắc mặt Ngũ Nương càng ngày càng khó coi, hắn không nói ra nguyên nhân, thì đừng hòng lấy được một phân tiền trong tay Ngũ Nương. Sinh non đứa bé, cũng có liên quan tới lần này. Hắn không có biện pháp, lúc này mới bất chấp đi Tuyên Đồng một chuyến.
Ai biết Phạm Duy Cương lại cho hắn mặt mũi, không chỉ có mời hắn ăn cơm uống rượu, du sơn ngoạn thủy, còn sảng khoái lấy vật phấm đã làm sẵn của hắn đổi lấy muối ăn, khiến hắn bất ngờ kiếm lời không ít.
Rõ ràng hắn đây là dính chút hào quang của Từ Lệnh Nghi, cũng ở trong lòng nhắc nhở bản thân, từ nay về sau sẽ không làm chuyện buôn bán kia nữa.
Vậy mà ngân phiếu hắn mới cầm được trong tay, Ngũ Nương đã ầm ĩ muốn mua nhà. Không chỉ có nêu ví dụ mấy tỷ muội của mình như thế nào, còn cùng hắn tính sổ, nói hắn dùng của nàng bao nhiêu tiền.
Tiễn Minh không chịu được nàng năm lần bảy lượt náo loạn, tự mình cũng cảm thấy thuê nhà không phải là kế sách lâu dài, huống chi bây giờ có tiền, đưa chút ít sản nghiệp cũng không quá đáng. Liền xài một số tiền lớn mua một tòa nhà phố Tứ Giác.. Ngũ Nương theo yêu thích của mình bố trí một phen, Tiễn Minh thường ngày trong giao tiếp từng tiêu xài hoang phí. Mắt thấy bạc kia giống như cát chảy không còn bao, mà còn thi rớt, người Văn gia tìm tới tận cửa rồi…
Từ Lệnh Nghi nghe, nhớ tới Nguyên Nương làm ăn cùng Văn gia, lại nhớ đến La Chấn Hưng đưa hồi môn của Nguyên Nương giao cho Thập Nhất Nương quản lý…Cũng uống nhiều theo mấy chén, lớn giọng thích thú về nháo Thập Nhất Nương một đêm.
Thập Nhất Nương vừa vội vừa tức vừa thẹn, sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của Từ Lệnh Nghi, hận không thể chui xuống đất, an bài hạ lễ đưa về Nam Kinh, tính định ở chính sảnh chờ các ma ma đến nói chuyện, nghĩ ngợi một lúc lâu, đi chỗ của Cam thái phu nhân.
Cam thái phu nhân còn tưởng rằng nàng là tới nhận lời nhắn, kéo nàng vào trong phòng nói chuyện.
“…Chuyện làm ăn cùng Cung gia, ta đã nói cho ca ca ta biết, để cho ca ca đi nói với Bá gia.” Nàng cau mày, ” Nhưng ta nhìn bộ dáng kia của Bá gia, cũng không có đem chuyện này để trong lòng. Chỉ sợ phải cô phụ một phen ý tốt của muội rồi.”
Thập Nhất Nương dĩ nhiên sẽ không đem chuyện tư mật giữa hai vợ chồng nói cho người khác nghe, định đâm lao phải theo lao, giúp đỡ Cam thái phu nhân nghĩ kế: “Nếu không, cùng Cam phu nhân nói một chút. Có nàng khuyên giúp, so với lời của người bên cạnh cũng vào nhiều hơn chút ít.”
“Không có ích gì.” Cam Thái phu nhân cười khổ, “Bá gia đang trong kỳ mật ngọt với tiểu thiếp mới nạp mấy ngày trước đó, ai cũng không dám đi phá hỏng hứng thú của Bá gia. Cam phu nhân cũng không gặp Bá gia nhiều.”
Thập Nhất Nương nghe xong giật mình: “Hiện tại là trong lúc quốc tang…”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn (*).” Cam Thái phu nhân hơi có chút bất đắc dĩ, “Bá gia đây cũng là học theo.”
(*) Trên không nghiêm dưới tất loạn.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bộ dáng lão Bá gia bị tửu sắc quấn lấy, lại nghĩ đến bộ dạng Bá gia nhân dịp nhà công khanh chịu quốc tang lén lút uống rượu làm hoan (*), nhất thời không nói gì.
(*)vui vẻ … xxoo.
Cam thái phu nhân không muốn những truyện này làm hỏng hứng thú của Thập Nhất Nương, cười nói: “Muội cũng đừng lo lắng, ta đã đem chuyện này nói cho Đại tổng quản quý phủ biết. Ông ấy là người lão Bá gia giữ lại, nhìn Bá gia trưởng thành, lại giúp Cam gia quản lý sản nghiệp nhiều năm như vậy, Bá gia làm ăn cũng phải ông ấy tương trợ. Lời của Đại tổng quản, bất kể như thế nào Bá gia cũng phải nghe mấy câu. Huống chi ta chỉ ăn ba bữa cơm, ngủ ba giấc như thế nào cũng không thể thiếu chi phí sinh hoạt của ta.”
Cũng không cưỡng ép Trung Cần Bá sao? Nói không chừng người khác có thể nghĩ đến ngươi cản tài lộc của hắn?
Thập Nhất Nương cười cười, cũng không nói chuyện này nữa, ăn cơm trưa xong, ở chỗ Cam thái phu nhân ngủ trưa, hỏi thăm tình hình Lan Đình, lại đi chỗ Tào Nga ngồi một chút, cho đến tận lúc hoàng hôn mới về Hà Hoa Lý.
Ai biết Từ Lệnh Nghi cũng không ở trong phòng.
Thập Nhất Nương sửng sốt một hồi lâu.
Hổ Phách một mặt giúp nàng thay quần áo, một mặt cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng: “Khi phu nhân ở chính sảnh chỉ thị các ma ma, Hầu gia liền đi ra cửa, đến bây giờ vẫn chưa về!”
Nói cách khác, Từ Lệnh Nghi căn bản là không ở nhà.
Thập Nhất Nương thấp giọng nói: “Biết đi làm cái gì không?”
Hổ Phách nhẹ nhàng lắc đầu.
Thập Nhất Nương đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an, trở về nghe Từ Tự Giới thổi sáo, đọc thuộc sách, dỗ bé đi ngủ rồi trở lại trong phòng, Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về.
Nàng tức giận đánh gối tơi bời, sau đó thổi đèn đi ngủ.
Nửa đêm, Từ Lệnh Nghi trở về.
“Hôm nay Vương Cửu Bảo mời chúng ta đến Xuân Hi Lâu ăn cơm.” Hắn thấp giọng giải thích.
Từ buổi sáng ăn tới bây giờ?
Thập Nhất Nương “A” một tiếng, dịch thân thể, để trống một nửa giường.
“Hầu gia nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Giọng nói nàng mơ hồ, bộ dáng buồn ngủ, nhẹ nhàng trở mình, ngủ quay lưng về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nhìn đường cong linh lung dưới chăn mỏng, nhớ tới bộ dạng tức giận sáng nay của nàng, bật cười thổi đèn, chưa thỏa mãn còn ôm nàng vào trong ngực…
‘Hầu gia!” Trong bóng tối Thập Nhất Nương nhớ lại liền vang lên giọng như mê hoặc như tức giận.
Từ Lệnh Nghi dán bên tai Thập Nhất Nương thở dốc nói: “Ngày mai là sinh nhật ta!”
Thân thể phía dưới cứng lại, sau đó trở nên mềm dẻo như cành liễu, nhẹ nhàng quấn lên…
Rất nhanh, trong phòng yên tĩnh như vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ kiều mị!
Qua sinh nhật Từ Lệnh Nghi, thời gian nháy mắt đã đến cuối tháng chín, người của phòng may thêu trong phủ bắt đầu cho nha hoàn, tức phụ, bà tử may xiêm y mừng năm mới. Hôm nay là đi đo thân, ngày mai đi xem vải, mỗi người đều nở nụ cười tràn đầy mong đợi, khiến thời gian cũng trở nên nhanh chóng. Đợi đến đầu tháng mười vừa nhận được lịch, quần áo cũng may thêu tương đối xong, các phòng bắt đầu nhận quần áo mùa đông. Tân Cúc bế con trai tới chỗ thái phu nhân, Thập Nhất Nương dập đầu tạ ơn.
“Cảm tạ thái phu nhân, phu nhân nhớ đến. Lễ tắm ba ngày, đầy tháng đều tặng đồ.” Sau khi sinh con xong, Tân Cúc cũng không mập lên, cung kính đứng ở trước mặt thái phu nhân. Đỗ ma ma thì bế bé qua cho thái phu nhân nhìn.
Đứa bé lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, vừa trắng vừa mập, quần áo chỉnh tề, ôm như thế nào cũng không tỉnh ngủ.
Thái phu nhân nhìn cười ha ha không ngừng: “Đó là có phúc khí.”
Thập Nhất Nương nhân cơ hội xin thái phu nhân đặt một nhũ danh.
Thái phu nhân là người phúc lộc song toàn, người như vậy đặt tên, đứa bé cũng có thể dính chút phúc khí.
Thái phu nhân suy nghĩ một chút, cười nói: “An lợi chi vị phúc (*). Lại là con trai trưởng, ta thấy, đặt là Trường An thì tốt lắm.”
(*)Bình an thuận lợi gọi là có phúc.
“Tên này rất hay!” Đỗ ma ma cười bế bé con đưa cho Tân Cúc.
Mọi người cười gọi bé là Trường An.
Tân Cúc vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói mấy câu, rồi theo Thập Nhất Nương cáo từ thái phu nhân.
Thập Nhất Nương giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm tối.
“Ngươi có tính toán gì không?”
Tân Cúc áy náy nói: “Hỉ Phô chỉ sợ là đi không được rồi?”
Có con, tự nhiên con cái quan trọng hơn.
Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi nàng: “Tiền công của Vạn Đại Hiển còn đủ không?”
“Đủ ạ.” Tân Cúc cười nói, ” Bây giờ Đại Hiển về nhà ngay cả xe cũng không ngồi, nói tốn hai mươi tiền đồng.”
Vợ chồng đồng tâm, khổ cũng là ngọt.
Thập Nhất Nương cười xoa đầu Trường An, phân phó mã phòng(*) phái xe ngựa đưa mẹ con Tân Cúc trở về.
(*) Phòng xe ngựa.