Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương.
“Hắn cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng tại Gia Dự Quan mà đã muốn làm Tổng binh của Gia Dự Quan. Tổng binh của Gia Dự Quan dễ làm như vậy sao? Mấy năm nay Gia Dự Quan liên tục thua trận, những Tổng binh kia đều là người yếu đuối nhu nhược, không lẽ không có được một người hữu dũng hữu mưu sao? Từ Gia Dự Quan đến Ha Mi rồi đến Thi Châu, chẳng lẽ chỉ có mỗi dân chúng của Gia Dự Quan phải chịu cảnh trôi dạt khắp nơi sao?”
Hắn dần dần thu nụ cười lại, trầm giọng nói: “Thiếu niên, có khát vọng, có nhiệt huyết, có mạnh dạn xung phong đi đầu là tốt. Nhưng có thể đến gần được với khát vọng, nhiệt huyết hay mạnh dạn xung phong đi đầu lại là một chuyện. Phải học được tỉnh táo, suy xét, thỏa hiệp, nếu có thể ở trong tình thế phức tạp nhất mà tìm được điều có lợi nhất cho mình, và còn có thể nghĩ biện pháp nắm lấy cơ hội mà tiến hành lợi dụng, như vậy mới có thể thành công.”
Nói xong, nét mặt hắn có chút nghiêm túc hẳn lên: “Cẩn Ca Nhi bây giờ không phải là đang tràn đầy nhiệt huyết sao? Vậy để cho hắn đi đi. Đi Gia Dự Quan làm hộ quân. Cùng ăn cùng ở với những hộ quân bình thường kia, cùng luyện tập, tuần tra, canh gác, phòng thủ thành, cho hắn biết cái gì mới thật sự là quân doanh. Đợi đến lúc đó, nếu hắn vẫn còn có chí hướng như vậy, chúng ta lại dạy cho hắn biết cái gì là tỉnh táo, như thế nào gọi là suy xét, cái gì là thỏa hiệp cũng không muộn!”
Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng đã tính trước tất cả mọi chuyện của hắn, không khỏi làm cho hắn cụt hứng: “Người ở Gia Dự Quan từ trên xuống dưới đều biết Cẩn Ca Nhi là con trai của Hầu gia sao?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chính là bởi vì từ trên xuống dưới thành Gia Dự Quan đều biết hắn là con trai của ta, nên ta mới có thể yên tâm mà sắp xếp cho Cẩn Ca Nhi vào trong đó.”
Thập Nhất Nương khó hiểu.
“Ta cũng biết tuổi của Cẩn Ca Nhi còn nhỏ, trong tay cũng chưa chuẩn bị chút gì. Chỉ là nghĩ đến hắn đã muốn đi con đường này, vậy thì nên sớm chuẩn bị một chút thì tốt hơn.” Từ Lệnh Nghi khẽ nói, “Nhưng muốn là một chuyện, có năng lực để làm được chuyện đó hay không lại là một chuyện khác. Là ngựa chết hay là lừa chết, cũng nên lôi ra luyện một lần thì mới biết được. Ta muốn liều lĩnh ném hắn đến một nơi xa lạ, hắn nhỏ như vậy, nếu thật sự bị người ta khi dễ thì làm thế nào bây giờ? Ta ném hắn đi làm thổ binh ở một nơi mọi người đều biết thân phận của hắn, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, mọi người nhất định sẽ chăm sóc cho hắn một chút, nhân cơ hội này hắn hiểu rõ một chút quân doanh rốt cuộc như thế nào là được rồi. Sau hai năm, nếu hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, ta sẽ chuyển hắn đi nơi khác một lần nữa. Đến nơi mà tất cả mọi người đều không biết thân phận của hắn. Hắn đã có kinh nghiệm tại Gia Dự Quan, tuổi cũng đã lớn hơn rồi, nếu đến vùng đất mới còn không thể phát triển được, vậy ta xem, lúc đó không bằng trở về sớm một chút. Chăm chỉ đọc sách, hoặc là tham gia khoa cử, hoặc là đến đại doanh Tây Sơn, hoặc là nghĩ cách đưa hắn ra ngoài đến Sơn Đông, Thiểm Tây làm tham tướng. Hắn cũng có thể tiêu tan cái ước nguyện này, để tránh chần chừ, chuyện nào cũng không làm tốt.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì tinh thần chấn động: “Cách này của Hầu gia thật tốt!” Nhưng ngay lập tức lại lo lắng: “Nếu như hắn vẫn muốn làm hộ quân thì phải làm thế nào bây giờ? Tính tình Cẩn Ca Nhi chàng cũng không phải không biết, chỉ sợ cho dù có đụng phải tường nam nó cũng không quay đầu lại!”
“Chúng ta ra ba điều kiện với con là được” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Một là không thể để lộ thân phận, hai là mỗi ba năm lại đổi chỗ ở một lần, ba là mỗi lần đổi chỗ ở thì dều phải tự bằng năng lực của mình để mưu cầu chức quan.”
“Cái này, cái này cũng quá hà khắc rồi?”
“Chính xác là hoàn toàn rất hà khắc.” Biểu lộ của Từ Lệnh Nghi nhàn nhạt, lộ ra quyết tâm nhất định không được dao động. “Có thể bây giờ ta đối xử với hắn hà khắc một chút, sau này ông trời sẽ khoan dung với hắn nhiều hơn, cơ hội hắn giữ được mạng sống cũng sẽ nhiều hơn một chút.”
Thập Nhất Nương hít sâu một hơi: “Vậy thì làm theo lời Hầu gia đi!”
Hai vợ chồng kề vai ngồi ở đầu giường, thật lâu cũng không nói gì.
***
Đến mùng ba, Cẩn Ca Nhi nói thầm trước mặt Từ Lệnh Nghi: “Phụ thân, ngài nói, Đại công chúa có thể bắt con tiến cung hay không?”
“Mặc kệ nàng có cho con tiến cung hay không, con suy tính hơn thiệt như vậy, lại mất đi phong độ của một đại tướng.” Từ Lệnh Nghi liếc nhìn hắn, giang hai tay ra, để cho Thập Nhất Nương giúp hắn buộc đai lưng bạch ngọc lên.
“Không phải con chỉ ở trước mặt phụ thân mới như vậy sao?” Cẩn Ca Nhi không phục nhỏ giọng nói, “Nếu như là người khác, con tất nhiên sẽ không nói.”
“Đó cũng là làm bộ làm tịch.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Không phải quân tử thật sự.”
Cẩn Ca Nhi nản lòng, ngã xuống trên giường.
Từ Tự Giới và Anh Nương tới từ biệt hai người.
Theo như tập tục, hôm nay là đi đến nhà cữu cữu. Bởi vì La Chấn Hưng không ở nhà, đây lại là cái tết âm lịch thứ nhất từ sau khi Từ Tự Giới và Anh Nương thành thân, Nhị lão gia ở đường lão quân năm ngoái đã bàn bạc với Thập Nhất Nương, không thể để Từ Tự Giới và Anh Nương không về nhà mẹ đẻ được, cho nên đến mùng ba đến chỗ ông làm khách.
Từ Lệnh Nghi kêu Từ Tự Giới qua dặn dò hắn một ít lễ tiết cần phải chú ý, Anh Nương nhẹ nhàng hỏi Cẩn Ca Nhi: “Đệ có muốn đi cùng chúng ta không? Ba vị biểu huynh đệ đến lúc đó nhất định phải đi đến nhà mẹ của Tứ Cô.”
Cẩn Ca Nhi lập tức ngồi dậy.
“Mẫu thân, con cũng muốn đi!”
Dư Khải của nhà Tứ Nương cũng đi cùng với Cẩn Ca Nhi. Lần trước con chó nhỏ của Cẩn Ca Nhi sinh ra chó con, hắn còn đưa cho Dư Khải một con.
“Không được!” Thập Nhất Nương nói, ” Ngũ ca và Ngũ tẩu con phải đi thăm người thân, con đi theo làm cái gì?”
“Con cũng đi thăm người thân mà!” Cẩn Ca Nhi bĩu môi.
“Mẫu thân, ngài để cho hắn đi cùng chúng con đi!” Anh Nương ở một bên giúp Cẩn Ca Nhi cầu tình, “Hôm nay, Thái phu nhân và Nhị tẩu chiêu đãi Tễ Trữ sư thái trong nhà, Nhị tẩu mang theo Oánh Oánh trở về nhà mẹ đẻ, Tứ bá và Tứ tẩu mang theo Đình Ca Nhi đi qua chỗ Khương đại nhân, Thất thúc, Bát thúc đi ngõ Hồng Đăng, ngài cùng phụ thân lát nữa cũng sẽ đi ra ngoài chúc tết, vậy ngài để cho hắn đi cùng chúng con đến chỗ đường lão Quân đi? Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho hắn mà.”
Thập Nhất Nương có chút do dự, Từ Lệnh Nghi quát: “Lớn rồi! Không cho phép nghịch ngợm!”
Cẩn Ca Nhi nhảy dựng lên, ôm Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ vô cùng nghe lời Ngũ ca và Ngũ tẩu nói.”
Thập Nhất Nương thấy hắn mang bộ dáng không thể chờ đợi được nữa, buồn cười: “Vậy thì thay quần áo đi!”
“Mẫu thân, ngài thật tốt!” Cẩn Ca Nhi ôm Thập Nhất Nương một cái, lúc này mới cao hứng rời đi.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Đăng Hoa tiến đến: “Hầu gia, Ung Vương phủ đưa thiếp mời đến.”
Mọi người trong phòng đều sững sờ.
Từ Lệnh Nghi nhận thiếp mời, nở nụ cười: “Ung Vương nói, mùng bốn trong nhà có tổ chức tiệc rượu, mời Cẩn Ca Nhi đi uống chén rượu nhạt.”
“Vô duyên vô cớ, sao lại mời Cẩn Ca Nhi đi dự tiệc?” Lông mày Thập Nhất Nương nhăn lại.
Hay là Đại công chúa… Ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng lại lắc đầu.
Đại công chúa sẽ không đến mức vì một trận đá cầu mà làm ra hành động lớn như vậy đâu.
Đại công chúa dù sao cũng ở trong cung, cho dù Ung Vương là anh ruột của Đại công chúa, Đại công chúa muốn đi Ung Vương phủ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Từ Lệnh Nghi cười nhưng không nói, chỉ căn dặn Đăng Hoa: “Đi, gọi Lục thiếu gia tới!”
Đăng Hoa lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Cẩn Ca Nhi đã xông vào rất nhanh.
“Phụ thân, Ung Vương mời con mùng bốn đi dự tiệc sao?”
“Đúng vậy!” Từ Lệnh Nghi đưa thiếp mời cho Cẩn Ca Nhi xem, “Con đi, hay là không đi?”
“Đương nhiên con đi!” Cẩn Ca Nhi mở thiếp mời ra xem, cười nói: “Ung Vương mời, sao có thể không đi?”
Từ Lệnh Nghi hơi gật đầu, cười, dặn dò Đăng Hoa: “Giao thiếp mời trở lại cho Triệu quản sự xử lý, bảo hắn đưa cho Ung Vương phủ thư trả lời, nói đến lúc đó Lục thiếu gia nhất định sẽ đi.”
Đăng Hoa trả lời “Vâng” rồi hành lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi: “Cẩn Ca Nhi có cần chuẩn bị thứ gì không?”
“Cấp bậc lễ nghĩa đối với bên trên cung kính một chút,” Từ Lệnh Nghi nói: “Đến lúc tùy cơ ứng biến là được!”
“Đúng vậy! Mẫu thân,” Cẩn Ca Nhi liên tục gật đầu, “Ung Vương mời con qua đó không biết là vì lần trước ta trò chuyện với hắn thật vui hay vẫn là Đại công chúa nghĩ cách để đá cầu với con mà tìm hắn nhờ hắn tổ chức, muốn chuẩn bị cũng không thể nào chuẩn bị được, không bằng tùy theo hoàn cảnh mà hành động.”
Thập Nhất Nương thấy con trai suy nghĩ rõ ràng cũng yên lòng.
Cẩn Ca Nhi cởi áo ngoài ra: “Quần áo của con chỉ mới thay được một nửa đây này…” Trở về thay quần áo thường rồi.
Thập Nhất Nương không khỏi cười rộ lên.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Cẩn Ca Nhi mặc một kiện áo choàng bằng lụa màu xanh sẫm, dưới vạt áo có thêu hoa văn hình cây trúc, dẫn theo Trường An đi Ung Vương phủ.
Thập Nhất Nương hơi lo lắng: “Muốn phái thêm một quản sự đi theo để xử lý mọi việc hay không?”
“Không cần!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Mấy người bọn họ đều là người theo ta đi Tây Bắc, coi như cũng có kiến thức rộng rãi, Cẩn Ca Nhi mang theo bọn họ đi ra ngoài sẽ không làm cho ta mất mặt!”
Thập Nhất Nương đành phải gật đầu, đợi Cẩn Ca Nhi trở về, lập tức kéo hắn hỏi: “Ung Vương gọi con đi làm cái gì?”
Cẩn Ca Nhi cười to: “Bảo con đi đá cầu!”
“Thật đúng là đá cầu sao?” Thập Nhất Nương không khỏi lau mồ hôi.
“Đại công chúa đi với con, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử thất bại lớn.” Cẩn Ca Nhi cười nói: “Bát hoàng tử không phục, lại đá chung với Thập Nhất hoàng tử, kết quả vẫn là thua. Mọi người hẹn mười lăm đến Ung Vương phủ ngắm đèn, lại đá một trận.”
“Lại còn đá nữa!”
Cẩn Ca Nhi gật đầu, nói với Từ Lệnh Nghi: “Đã qua năm, bọn Đại công chúa sẽ không thể lại tùy ý xuất cung giống như bây giờ. Ngài tìm cho con cao thủ đá cầu đi! Con nhân dịp mấy ngày này học thêm mấy chiêu, đến lúc đó gặp lại con lại để cho bọn hắn thưởng thức một phen.”
Bởi như vậy, chỉ trong một thời gian rất ngắn, bọn họ sẽ đều phải nhớ kỹ người tên Từ Tự Cẩn này!
Từ Lệnh Nghi hơi gật đầu, lập tức gọi Đăng Hoa: “Đi, nói với Bạch tổng quản, trước tối ngày mai tìm cao thủ đá cầu đến.”
Cẩn Ca Nhi cười kéo kéo Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, ở Ung Vương phủ tay chân không thể thoải mái, mặc dù có cung nữ hầu hạ tắm rửa, nhưng không được tắm rửa thoải mái, con muốn đi tắm!”
“Mau đi đi!” Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn con trai càng lúc càng giống người lớn, “Rửa mặt đi ăn cơm, chúng ta cùng tới vấn an Thái phu nhân.”
Cẩn Ca Nhi cười ngâm thơ, mang theo Trường An trở về Thanh Ngâm cư.
Mấy ngày tiếp theo lại cùng mấy người Trường An tập đá cầu trong nhà, mười lăm tháng giêng đi Ung Vương phủ dự tiệc, một lần nữa kết hợp với Đại công chúa thắng Ung Vương, được tặng thưởng.
Từ Lệnh Nghi gọi con trai vào thư phòng.
“Đã thêm một tuổi rồi, con cũng nên kiềm chế đừng phóng đãng quá!” Hắn ngồi ở trên ghế thái sư khảm cẩm thạch ở đằng sau đại thư án màu đen, nghiêm nghị nhìn Cẩn Ca Nhi.
Cẩn Ca Nhi lo lắng di chuyển bàn chân, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, người có gì dặn dò thì cứ nói đi. Nói rõ ràng ra được không, trong lòng con không chắc!”
Một câu, lại làm cho khuôn mặt đang căng thẳng của Từ Lệnh Nghi có chút vui vẻ.
“Tiểu tử thúi! Coi như con thông minh!” Trong giọng nói của hắn lộ ra vài phần cưng chiều, “Không phải con vẫn muốn đi Gia Dự Quan sao? Ta định khai xuân sẽ cho con đi, con cảm thấy thế nào?”
“Thật sao!” Cẩn Ca Nhi hết sức vui mừng, “Con đi, con đi!”
“Chẳng qua là, muốn đi cũng phải có điều kiện!” Từ Lệnh Nghi nhìn con trai đang nhảy tung tăng như chim sẻ, nâng cốc trà lên chậm rãi uống một ngụm, “Nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ đưa con đi!”
Cẩn Ca Nhi cũng không đồng ý ngay lập tức, mà là thu lại bộ dáng vui vẻ, cẩn thận từng chút một nói: “Phụ thân, người nói xem là điều kiện gì?” Một đôi mắt sáng long lanh trong suốt nhìn hắn.