Lâm Đại phu nhân, nghe ngạc nhiên.
“Gả xa, về sau gặp mặt không dễ dàng, muốn ở lâu vài năm……” Thập Nhất Nương đem tâm tình Từ gia không bỏ được Trinh tỷ nhi nói cho Lâm Đại phu nhân, nghe, Lâm Đại phu nhân, nghĩ đến Tuệ tỷ nhi, tự nhiên có thể lý giải tâm tình Từ gia nhân. Vội nói: “Chuyện này ta nói với ca ca ta.” Đợi Thập Nhất Nương đi rồi, lập tức viết một phong thư cũng thư Mậu gia đưa đi Thương Châu.
Mà Thập Nhất Nương trở về phòng, Nhạn Dung liền lại đây.
“Chuyện buổi tối ngày hôm qua, nô tì hỏi thăm rõ ràng.” Nàng thấp giọng nói,” Nói là Tần di nương ở trước mặt Hầu Gia nhắc đến Nhị thiếu gia. Nói cái gì Nhạc An là chốn quê mùa, không thể so với Yến Kinh xa hoa lộng lẫy, là nơi có cuộc sống nghèo khó; bên người Nhị thiếu gia lại chỉ phái một tiểu nha hoàn chiếu cố, không có mama chủ sự, gặp chuyện chỉ sợ không biết nên làm sao cho tốt bây giờ. Muốn Hầu Gia đem mấy người Bí Hương ở trong nhà hầu hạ Nhị thiếu gia đều phái đi.”
Thập Nhất Nương nghe hơi sửng sốt.
“Vừa lúc bắt đầu, Hầu Gia còn cẩn thận nghe. Sau đó sắc mặt còn có chút thờ ơ. Nói Nhị thiếu gia đi đọc sách, không phải đi hưởng phúc. Phải nhiều người hầu hạ như vậy làm gì? Tần di nương thấy Hầu Gia mất hứng, vội quỳ xuống nhận sai với Hầu Gia. Sắc mặt Hầu Gia mới dịu đi một chút, kêu Thúy Nhi hầu hạ giúp thay quần áo. Tần di nương lại mở miệng thì thầm chuyện hôn sự Nhị thiếu gia. Nói Nhị thiếu gia so với Đại tiểu thư còn lớn hơn vài ngày, phu nhân mấy ngày nay toàn tâm toàn ý giúp Đại tiểu thư tìm nhà chồng, còn đem Văn di nương đi thương lượng. Hôn sự Nhị thiếu gia lại không có tin tức. Hiện giờ Nhị thiếu gia lại đi Nhạc An đọc sách. Xưa nay người người đều xem trọng thân sư. Cha nương ở xa, tự nhiên lấy lão sư làm trọng. Lấy tướng mạo nhân phẩm giá thế của Nhị thiếu gia như vậy ở Nhạc An chỉ sợ là có một không hai. Nếu như bị bằng hữu tú tài của Khương tiên sinh xem trúng, mà Khương tiên sinh vì tình cảm không tiện cự tuyệt, hồ đồ định chuyện thân sự, chẳng phải là trì hoãn tiền đồ của Nhị thiếu gia sao? Nàng cầu Hầu Gia dù bất luận như thế nào cũng phải sớm tìm thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối cho Nhị thiếu gia……”
Tần di nương là lo lắng thật hay lo lắng giả? Từ Tự Dụ không phải là cha nương đều mất. Khương tiên sinh cho dù muốn làm mai, vô luận như thế nào đều phải nói cùng Từ Lệnh Nghi một tiếng. Như thế nào dám mạo muội đồng ý.
Thập Nhất Nương nghe, liền nhíu mi.
” Hầu Gia vừa nghe xong liền ném khăn trong tay vào chậu rửa mặt, làm nước bắn tung tóe lên mặt Tần di nương. Nói Khương tiên sinh không phải là người như nàng có thể chê. Còn hỏi Tần di nương, rốt cuộc là không hài lòng Nhị thiếu gia đi Nhạc An đọc sách? Hay vẫn là không hài lòng phu nhân giúp Đại tiểu thư đính thân trước?” Nhạn Dung nói xong, thì tiến lên vài bước, đến bên tai Thập Nhất Nương nói,” Tần di nương sợ tới mức ngây như phỗng, ngay cả bọt nước trên mặt đều không dám lau.” Giống như nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, nàng mím miệng cười cười mới tiếp tục nói,” Hầu Gia thấy Tần di nương nói không nên lời, tức giận đến xanh mặt, phân phó Thúy Nhi thu dọn đông sương phòng, muốn đi đông sương phòng nghỉ ngơi. Tần di nương hoảng hốt lập tức quỳ trên mặt đất ôm chân Hầu Gia khóc lên, còn nói là vì mình quá lo lắng Nhị thiếu gia, cho nên mới có thể nói ra lời hồ đồ như vậy.
Tần di nương đầy nước mắt nước mũi, Hầu Gia thấy nhíu mày, cho Hạnh Hoa đỡ Tần di nương đứng lên, còn mình thì đi ra ngoài. Thúy Nhi liền đuổi theo qua, quỳ trên mặt đất giúp Tần di nương cầu tình, Hầu Gia liền đi thẳng đến Bán Nguyệt Phán……”
Đang nói, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, Tần di nương lại đây!”
Lúc này còn chưa tới vấn an buổi tối đâu!
Thập Nhất Nương cho tiểu nha hoàn kêu nàng tiến vào.
Ánh mắt Tần di nương sưng đỏ, đi đến trước mặt Thập Nhất Nương liền ” Bùm” một tiếng quỳ đến trước mặt Thập Nhất Nương: “Phu nhân, đều là ta bị dầu che mờ mắt, ăn nói hồ đồ, xin ngài là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xem mặt mũi Nhị thiếu gia, tha thứ nô tì một lần này!” Nói xong liền nằm ở trên nền muốn khấu đầu.
Nhạn Dung nhanh tay lẹ mắt kéo Tần di nương:” Di nương làm sao vậy? Tiến vào cũng không nói đen trắng xanh đỏ gì liền khấu đầu. Dùng cho có vạn lần ủy khuất, ngài không nói rõ phu nhân nhà chúng ta biết làm chủ như thế nào cho ngài!”
Tần di nương không đứng dậy, lại cũng không khấu đầu, mắt đẫm lệ nhìn Thập Nhất Nương:” Ta nhìn thấy thế tử gia đính thân, hôn sự Đại tiểu thư cũng có manh mối, chỉ còn Nhị thiếu gia cô đơn một mình, nên lo lắng hôn sự của hắn. Vì vậy buổi tối ngày hôm qua lúc Hầu Gia đến, đã nói vài câu không thỏa đáng, chọc giận Hầu Gia. Phu nhân, Hầu Gia tôn kính ngài nhất, cầu ngài thông cảm cho ta chưa đọc qua sách, không hiểu biết, giúp ta cầu tình trước mặt Hầu Gia.”
Thế nhưng nhờ nàng giúp nói chuyện trước mặt Từ Lệnh Nghi…… Thập Nhất Nương nhất thời im lặng.
Tần di nương vừa định khấu đầu, lại bị Nhạn Dung ngăn lại.
“Phu nhân,” Nàng vội vàng nói,” Ta vốn là người hầu hạ bên người Hầu Gia, nhờ ân điển của thái phu nhân và Hầu Gia, lúc này mới có thể làm di nương, đã sớm thỏa mãn. Huống chi hiện giờ ta đã qua ba mươi gần sang bốn mươi, sớm nên ngừng hồng đoạn lục. Hầu Gia giận ta, là sai lầm của ta, dù thế nào cũng không đủ bù đắp. Ta chỉ sợ Hầu Gia vì nguyên nhân đó, mà cảm thấy Nhị thiếu gia cũng là người làm việc không quy củ …… Phu nhân, chỉ cần Hầu Gia không giận Nhị thiếu gia, muốn ta như thế nào, ta đều không có nửa câu oán hận.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Tần di nương đây là nói cho mình biết, trong lòng nàng chỉ có Từ Tự Dụ, về phần Từ Lệnh Nghi sủng ái ai, nàng đã sớm không cần sao?
Thập Nhất Nương nghĩ đến lần đầu tiên thấy Tần di nương khi Truân ca bài xích đối với nàng, nghĩ đến lúc vừa mới vào cửa, Tần di nương đối với mình cung kính, nghĩ đến cái đêm đông vũ kia nàng nghênh đón thái quá….. Trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
“Ngươi đứng lên đi!” Thính đường yên tĩnh lặng lẽ đột nhiên vang lên giọng nói của Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương vội thu tâm tư khom đầu gối hành lễ với Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi xem cũng không liếc mắt xem Tần di nương quỳ trên mặt đất một cái liền phân phó Nhạn Dung” Đều lui ra, ta có chuyện nói cùng phu nhân.”
Nhạn Dung khom đầu gối vâng, rồi nhìn Tần di nương. Tần di nương nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt tối sầm lại của Từ Lệnh Nghi, khóe miệng mấp mái, cùng Nhạn Dung lui xuống.
Thập Nhất Nương châm trà cho Từ Lệnh Nghi “Hầu Gia có chuyện quan trọng gì!”
Thần sắc Từ Lệnh Nghi ngừng lại “Không có chuyện gì! Miễn cho nàng ở trong này khóc lóc kể lể.” Không hề nhắc lại chuyện này nữa, thay quần áo cùng Thập Nhất Nương đi chỗ thái phu nhân ăn cơm chiều. Trở về cũng không đi chỗ Tần di nương, mà lệch người ở trên kháng trong nội thất của Thập Nhất Nương đọc sách. Thập Nhất Nương không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, nghĩ đến nửa đêm ngày hôm qua hắn đi Bán Nguyệt Phán, hôm nay Tần di nương lại chạy tới khấu đầu với mình, nàng cũng không muốn cuốn vào, liền ngồi ở trên kháng một mặt làm hài cho Chu phu nhân, một mặt ngồi cùng hắn.
Đợi cho tới cuối giờ hợi, ánh mắt Thập Nhất Nương có chút mờ, Từ Lệnh Nghi đột nhiên đứng lên “Ta đi qua đó!”
Đầu óc Thập Nhất Nương xoay chuyển mới hiểu được. Nàng buông đồ thêu trong tay nói:” Hầu Gia đi thong thả!”
Từ Lệnh Nghi liền dừng cước bộ một chút, như là giải thích, lại như là tự nói với mình: “Nếu nàng ta đến bồi tội với nàng rồi, dù sao ta cũng phải cho nàng mấy phần thể diện.”
Thập Nhất Nương nhìn bóng dáng hắn đi xa có chút đăm chiêu.
Tần di nương ở trước mặt mọi người đến bồi tội với nàng, lại cầu nàng nói giúp, nếu Từ Lệnh Nghi đêm nay không đi chỗ Tần di nương chỉ sợ ngày hôm sau, nếu không có người nói nàng ghen tị, thì sẽ nói nàng hẹp hòi, thậm chí còn có thể truyền ra rằng lời nói của nàng ở trong lòng Từ Lệnh Nghi không có phân lượng.
Tần di nương quả nhiên thực hiểu Từ Lệnh Nghi! Ngày hôm sau Từ Lệnh Nghi nghỉ ở trong phòng Thập Nhất Nương, mà từ đó về sau thái độ Tần di nương khi gặp Thập Nhất Nương cung kính hơn so với trước vài phần.
Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ.
******
Không được mấy ngày, đại ca của Lâm Đại phu nhân, chính là phụ thân của Thiệu Trọng Nhiên đến Yến Kinh, cùng Từ gia thương lượng chi tiết hôn sự.
Từ Lệnh Nghi cho ngoại viện rút một vạn lượng bạc cho Thập Nhất Nương dùng để mua một phần đồ cưới cho Trinh tỷ nhi. Thập Nhất Nương đem tiền giao cho Trúc Hương, đem sổ sách giao cho Văn di nương: “…… Tiền không nhiều lắm phải dùng cho thỏa đáng mà vẫn giữ thể diện. Ngươi nhìn giúp một chút, đừng tốn tiền mà lại làm không tốt.”
Đây là Từ Lệnh Nghi cho Trinh tỷ nhi để mua đồ cưới trang sức quần áo và đồ dùng, điền sản, bất động sản do quản sự ngoại viện đặt mua. Ba đến năm ngàn lượng đã có thể làm rất sung túc, huống chi là một vạn lượng bạc. Nhưng Văn di nương nghĩ mình lúc gả là tiến môn làm thiếp, đồ đạc mẫu thân tích góp cũng chưa sử dụng đến, hiện tại trong tay có tiền, nếu không để tiêu cho Trinh tỷ nhi, chẳng lẽ còn mang theo xuống quan tài hay sao?
Nghĩ lại Thập Nhất Nương này làm việc cũng coi như là công bằng, nàng do dự một lát, chần chờ nói “Văn gia làm việc kinh doanh. Tính tới tính lui cũng làm việc kinh doanh. Nếu phu nhân tin tưởng, ta giới thiệu mấy chưởng quầy cửa hàng đến, không phải muốn chiếm tiện nghi của bọn họ, mà ít nhất là công khai giá cả không sợ mắc mưu.” Rốt cuộc vẫn không dám đề chuyện tiền riêng. Lại nói,” Trúc Hương dù sao là cô nương chưa chồng không giống như ta từ nhỏ sinh trưởng ở trong nhà buôn bán, lại là phụ nữ có chồng, cũng dễ dàng ra mặt nói chuyện với nhóm chưởng quầy cửa hàng. Ta xem, không bằng ta quản tiền, Trúc Hương cô nương quản sổ sách. Ý ngài như thế nào?”
Đồ cưới Trinh tỷ nhi không chỉ có quan hệ đến thể diện hai nhà Từ, Thiệu, mà còn quan hệ đến cuộc sống sau hôn nhân của Trinh tỷ nhi. Văn di nương là điển hình của nhà thương nhân, chút tay nghề chọn lựa đó Thập Nhất Nương tin tưởng nàng vẫn có. Dường như không có suy tính nhiều, Thập Nhất Nương liền gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn báo cho nàng” Di nương nhất định phải cẩn thận miễn xảy ra chuyện gì, đã đánh mất mặt Từ gia không nói, còn làm Trinh tỷ nhi thương tâm, làm cho nàng đến Thiệu gia không ngẩng đầu được!”
Tươi cười liền không thể che dấu nở rộ ở trên mặt Văn di nương ” Nô tì tuy mắt nhỏ, nhưng cũng biết đây là đại sự. Nhất định sẽ không phá hư chuyện của Đại tiểu thư!”
Thập Nhất Nương ở ngay tại chỗ lệnh cho Trúc Hương đem một vạn lượng ngân phiếu mà ngoại viện đưa đến giao cho Văn di nương, cũng ký giấy xác nhận. Một hồi về đến phòng, nàng kêu Thu Hồng cùng Đông Hồng tiến vào.
“Đông Hồng viết chữ tốt, ngươi viết mấy tấm thiệp đỏ sơn vàng, ta phải mua đồ cưới cho Đại tiểu thư” Giọng điệu lộ ra sự cao hứng.
Thu Hồng cùng Đông Hồng nghe thấy không khỏi hai mặt nhìn nhau, đợi đến lúc hoàn hồn, đều lộ ra kinh hỉ: “Hầu Gia đáp ứng?”
“Không phải Hầu Gia.” Văn di nương cười mang chung trà lên vẻ mặt khoái trá uống một ngụm,” Là phu nhân đáp ứng.” Nàng nói xong, hơi chút xúc động,” Phu nhân làm việc thật sự là sạch sẽ gọn gàng.” Nàng nghĩ đến ánh mắt Từ Lệnh Nghi lúc quan sát nàng,” Không giống……Làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.”
Không giống ai?
Giọng điệu hàm hồ lập lờ cho qua, khẳng định là người Văn di nương cũng không tốt tùy ý nghị luận.