Nàng hơi có chút nhức đầu.
Mọi người ở cùng một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, chuyện này sớm muộn gì cũng lộ ra.
Từ Lệnh Khoan cũng thật là, mua cái gì không mua, không nên mua một đôi chim hoàng oanh giống y như đúc của Cẩn ca nhi như vậy chứ.
Thập Nhất Nương phân phó Hồng Văn và A Kim: “Chuyện này đến đây thôi, các ngươi không được loan truyền lung tung.”
Hai người vội vàng đáp vâng.
Thập Nhất Nương sợ Cẩn ca nhi bám chặt không tha, trở vào trong phòng, một mặt cho bé uống nước, một mặt nói: “Con nhìn xem Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục của con, dáng vẻ cũng không khác nhau mấy. Chim hoàng oanh này, cũng giống như thế, có rất nhiều con rất giống nhau........”
“Nương, không đúng” Cẩn ca nhi lập tức nói, “Nhất Nhất và Lục Lục, bộ dạng không giống nhau......” Không giống ở chỗ nào, cậu nhóc còn không nói ra, muốn kéo tay đưa Thập Nhất Nương đi xem.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác đành nói: “Nhưng ở trong mắt nương, hình dáng của Nhất Nhất, Lục Lục đều giống nhau. Chắc chắn là con chưa nhìn kỹ chim hoàng oanh của Nhị tỷ. Nói không chừng, Nhị tỷ cũng mua chim hoàng oanh từ cũng một chỗ với chim hoàng oanh của con đấy.”
Cẩn ca nhi cũng không quá hiểu những lời mẫu thân nói, nhưng biết mẫu thân đang an ủi mình, làm cho bé hết sức vui vẻ, ngoan ngoãn uống nước đậu. Uống xong nước đậu, Thập Nhất Nương bảo Cẩn ca nhi cầm lấy hai miếng dưa ngọt đưa cho mình ăn.
Cẩn ca nhi vội lấy hai miếng dưa ngọt trong chiếc đĩa sứ Thanh Hoa trên bàn đưa cho nàng.
Thập Nhất Nương khen ngợi Cẩn ca nhi: “Con thật thông minh.”
Cẩn ca nhi cười hì hì.
Tên mấy con chó là Thập Nhất Nương đặt, mục đích chính là vì muốn để cho Cẩn ca nhi nhận biết được mấy chữ. Trước mắt xem ra hiệu quả không tệ. Trong vòng sáu chữ, Cẩn ca nhi cũng có thể vận dụng rất tốt.
Nàng dạy cho Cẩn ca nhi nhận biết chữ “Thất” (bảy).
Hái bảy đóa hoa nho nhỏ, ăn bảy viên Tuyết Tân đan, kể bảy chuyện xưa, bày bảy chén trà nhỏ........ Hai người chơi đùa vui vẻ quên cả trời đất.
Từ Tự Giới học xong trở lại.
Thập Nhất Nương vội sai tiểu nha hoàn múc nước giếng cho bé lau mặt, mang nước đậu ướp lạnh lên.
Có quản sự ma ma đi vào bẩm: “Theo phân phó của phu nhân, đã đem thuyền, mái chèo, màn che nắng dùng để chèo thuyền xuống rồi ạ.”
Ánh mắt Từ Tự Giới sáng lên, đợi quản sự ma ma đi rồi, lập tức hỏi: “Mẫu thân, là ai định chèo thuyền?” Trong giọng nói mơ hồ mang theo mấy phần hâm mộ.
Thập Nhất Nương cảm thấy không an tâm với sông nước, ở chuyện này quản mấy đứa trẻ tương đối chặt chẽ. Mấy đứa trẻ đến tháng ba vẫn chưa được động đến thuyền. Nàng không khỏi bật cười: “Ngày mai thiết gia yến ở nhà thủy tạ Thùy Luân, tẩy trần cho Nhị ca của con. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi chèo thuyền.”
“Thật ạ?” Từ Tự Giới mừng rỡ nhảy lên, lại hỏi, “Chúng ta đều đi cả sao?”
Thập Nhất Nương gật đầu cười.
“Con đi nói với Tứ ca một tiếng.” Từ Tự Giới lập tức nói, “Hai ngày nay, tiên sinh hỏi Tứ ca về ‘Luận Ngữ’, Tứ ca mỗi ngày đều đi ngủ muộn. Ngày mai chúng ta đi chèo thuyền, Tứ ca nhất định sẽ rất vui.”
“Ừ” Thập Nhất Nương cười nhìn bé, “Bảo Tứ ca, sáng mai đến đây sớm một chút, chúng ta cùng ăn sáng.”
Từ Tự Giới vô cùng vui vẻ đi đến chỗ Từ Tự Truân.
Cẩn ca nhi chui vào trong ngực mẫu thân: “Nương, con cũng đi, con cũng đi.” Giống như sợ sót mỗi mình.
Trời nóng nực, Cẩn ca nhi cũng ít đi chơi.
Thập Nhất Nương hôn bé một cái: “Tất cả mọi người cùng đi.”
Cẩn ca nhi hứng khởi trở lại.
Ngày hôm sau vừa mở mắt đã đi đập cửa phòng Thập Nhất Nương: “Nương, nương, chúng ta đi chèo thuyền.”
“Sao con lại đến đây sớm như vậy?” Từ Lệnh Nghi trợn mắt há miệng, mở chiếc đồng hổ quả quýt ra, mới đầu giờ mão.
Thập Nhất Nương thúc dục Từ Lệnh Nghi mau dậy mặc quần áo, “Nghe nói được đi chơi, tất nhiên là dậy sớm rồi.” Sau đó thu dọn qua giường chiếu, rồi đi mở cửa.
Cẩn ca nhi kéo tay mẫu thân lôi đi: “Đi chèo thuyền, đi chèo thuyền.”
“Còn chưa ăn sáng mà.” Thập Nhất Nương cười ôm bé, “Các ca ca cũng chưa đến, đợi mọi người đến đông đủ, chúng ta ăn sáng xong, thì đi chèo thuyền nhé.”
“Các ca ca mau đến đây.” Cẩn ca nhi thực vội, lắc lắc người muốn đi tìm Từ Tự Giới.
Thập Nhất Nương bế Cẩn ca nhi giao cho Cố ma ma cùng đi tới nhưng nãy giờ cũng không dám nhích tới gần: “Bế Lục thiếu gia đi gọi Giới ca đi.”
Cố ma ma cười bế Cẩn ca nhi đi.
Thập Nhất Nương vội kêu Thu Vũ tới chải đầu cho nàng.
Tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Tứ thiếu gia đã tới.”
Thập Nhất Nương cười nhìn Từ Lệnh Nghi đang được nha hoàn mặc quần áo: “Chàng thấy không? Nghe nói được đi chơi, đứa nào cũng hào hứng.” Sau đó phân phó tiểu nha hoàn, “Mời Tứ thiếu gia đến gian tây ngồi.” Đeo xong trâm vàng, khuyên ngọc rồi cũng đi đến gian tây.
Từ Tự Truân người thẳng như cây tùng đứng ở đó, hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra mấy phần hưng phấn.
“Đói bụng chưa con?” Thập Nhất Nương cười hỏi Truân ca, “Chờ Nhị ca con tới thì chúng ta sẽ bày bữa sáng.”
“Chưa đói bụng ạ.” Từ Tự Truân tiến lên hành lễ với Thập Nhất Nương, Từ Tự Giới dắt tay Cẩn ca nhi đi tới.
“Tứ ca”, Từ Tự Giới nhìn thấy Truân ca hết sức cao hứng, bé lớn tiếng chào hỏi Từ Tự Truân.
Từ Tự Truân chạy tới: “Ngũ đệ.”
Thật giống như đã nhiều năm không gặp vậy.
Thập Nhất Nương cười.
Cẩn ca nhi đã rời khỏi tay Từ Tự Giới chạy tới bên cạnh Thập Nhất Nương.
“Nương, các ca ca đều đã tới.” Cậu nhóc kéo vạt váy của mẫu thân.
“Còn có Nhị ca.” Thập Nhất Nương cười cúi người giúp Cẩn ca nhi sửa lại vạt áo.
Cẩn ca nhi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là không nhớ rõ Từ Tự Dụ.
“Khi con còn nhỏ, Nhị con đã dẫn con đi chèo thuyền.” Thập Nhất Nương giải thích cho con.
Cẩn ca nhi vẫn không rõ. Bé chỉ muốn được đi chèo thuyền sớm một chút, ôm chân mẫu thân: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Thập Nhất Nương liền phân phó Thu Vũ: “Nhị thiếu gia tới thì bày đồ ăn lên.” Rồi dẫn theo bọn nhỏ đi vẫn an Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi ôm Cẩn ca nhi nhỏ nhất lên trên kháng.
Từ Tự Dụ tới.
Dụ ca nhìn Cẩn ca nhi đã cao hơn cái kháng, không khỏi mở to mắt nhìn: “Lục đệ, đã lớn như vậy rồi sao?”
“Dáng người Cẩn ca nhi to lớn.” Thập Nhất Nương cười nói, chỉ Từ Tự Dụ cho Cẩn ca nhi, “Mau gọi Nhị ca.”
“Nhị ca”, giọng nói trong trẻo của Cẩn ca nhi vang lên.
Từ Tự Dụ cười, hô lên “Lục đệ”.
“Được rồi” Từ Lệnh Nghi nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, đứng lên nói, “Đi ăn sáng thôi, cũng đi thỉnh an tổ mẫu sớm một chút.” Rồi nói với Từ Tự Dụ, “Hôm nay tổ mẫu tổ chức tẩy trần cho con ở thủy tạ Thùy Luân, con hãy nói chuyện với tổ mẫu, có chuyện gì, ngày mai hãy nói.”
Từ Tự Dụ khom người đáp vâng, đi theo phía sau Từ Lệnh Nghi đến gian tây.
Mọi người im lặng ăn sáng.
Cẩn ca nhi ăn vài miếng cơm liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt phượng đánh giá Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ cảm thấy thú vị, nháy mắt với cậu nhóc.
Cẩn ca nhi sửng sốt, miếng thịt viên nhỏ trong thìa liền “tõm” một tiếng, rơi vào trong bát cháo, cháo văng khắp nơi, có vài giọt đọng trên má Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương vội vàng tiến lên lau mặt giúp Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi giống như không hiểu vì sao thịt viên lại rơi xuống bát cháo, cậu nhìn sang cái thìa một chút, lại nhìn sang bát cháo trắng một chút, hai má phồng to.
Từ Tự Dụ cúi đầu.
Hai bả vai run run.
Một hồi lâu, Dụ ca mới từ từ ngẩng đầu lên, bưng bát cháo lên, yên lặng ăn.
Sáng sớm, cây cối ở thủy tạ Thùy Luân xanh mướt, làn nước xanh như ngọc. Gió mát mang theo hơi thở mát mẻ từ hồ nước, làm cho lòng người có cảm giác trong mát, tươi mới như được nước suối gột rửa.
Thái phu nhân vịn vào lan can thủy tạ nhìn sóng nước lăn tăn, nghe thấy từng tiếng cười vui vẻ truyền đến, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Nương” Nhị phu nhân từ trong thủy tạ đi ra, ánh mắt không khỏi chú ý đến trên người Thập Nhất Nương đang mang theo bọn nhỏ chèo thuyền, “Bên này gió lớn,” Thập Nhất Nương bởi vì tập trung mà lộ ra vẻ hoạt bát làm cho trong ánh mắt nàng không khỏi có chút ý cười, “Chúng ta đi vào nhà thôi.”
Thái phu nhân không để ý, chỉ về phía hồ, cười nói: “Mắt con tinh, nhìn giúp ta một chút. Có phải là Truân ca nhi kia không?”
Nhị phu nhân nhìn theo hướng Thái phu nhân chỉ, nhìn thấy Truân ca nhi vốn luôn nhát gan lại đứng ở đầu thuyền chèo thuyền. Cậu ngồi nói chuyện với Từ Tự Giới bên cạnh, một lúc sau lại nói chuyện với Thập Nhất Nương phía sau, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
“Là Truân ca ạ.” Nhị phu nhân có chút kinh ngạc, “Nhìn bộ dạng, còn rất vui vẻ.” Nói xong, nàng nhớ đến Thái phu nhân luôn lo lắng cho Từ Tự Truân, giọng nói bỗng nhỏ đi, chần chừ nói: “Có cần phải lấy cớ bảo Truân ca đến thủy tạ không?”
Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm và Kim thị ngồi trên một chiếc thuyền. Thập Nhất Nương, Từ Tự Dụ cùng Cẩn ca nhi, Hâm tỷ nhi ngồi trên một chiếc thuyền. Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới ngồi trên một chiếc thuyền, đang trong cuộc thi đua thuyền.
“Không cần!” Thái phu nhân cười nói, “Có lẽ mấy đứa đang vui vẻ, bên cạnh lại có mấy bà tử tinh thông dưới nước đi theo, sẽ không có chuyện gì.” Nói xong, vịn vào vai Nhị phu nhân đi vào trong thủy tạ.
Phương thị mặc xiêm y màu xanh nhạt, bụng nhô cao, đang trò chuyện cùng Ngũ phu nhân cũng đang mang thai.
Nhìn thấy Thái phu nhân đi vào, nàng vội đỡ thắt lưng đứng dậy.
“Mau, mau, đứng lên.” Thái phu nhân cười ngồi xuống giường sơn đen có khảm đá Vân Mẫu, “Vốn là muốn các con tới đây để giải sầu, nếu như còn câu nệ như vậy, thì còn không bằng ở nhà.”
Đáy mắt Phương thị hiện lên một tia cảm kích, đáp “Vâng”, lại ngồi xuống.
Thái phu nhân liền hỏi đến chuyện ăn mặc, chi tiêu của nàng sau khi mang thai.
Bên ngoài thủy tạ truyền đến tiếng cười nói ồn ào, còn có giọng nói của bà tử hơi có phần nịnh hót: “Tứ phu nhân, phu nhân cẩn thận một chút.”
Thái phu nhân liền cười ha ha: “Các con đã chèo thuyền về rồi đấy hả?”
Nhị phu nhân cười nói: “Mặt trời đã lên rồi, trên mặt hồ nóng nực, nếu không trở về, sợ là sẽ bị hơi nước nướng chín mất.”
Lời của nàng vừa nói ra, tiếng ồn ào càng gần hơn, Thập Nhất Nương đám trẻ đi đến.
“Tổ mẫu, tổ mẫu” Hâm tỷ nhi chạy về phía Thái phu nhân, “Người xem này!” Hâm tỷ nhi xòe bàn tay ra, bên trong có vài đóa lục bình, “Con vừa hái trong hồ đấy.”
“Ai ôi” Thái phu nhân bế Hâm tỷ nhi, “Thật đẹp!”.
Hâm tỷ nhi lộ ra mấy phần đắc ý.
Từ Tự Cần lại ngồi xuống bên cạnh Phương thị, thấp giọng hỏi nàng, “Nàng có khỏe không?”
Phương thị đỏ mặt, nói một câu “Vâng” nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được, lại sợ trượng phu không nghe thấy, vội gật đầu.
Bên kia Từ Tự Kiệm thấp giọng nói chuyện với Kim thị: “Nàng nên đi theo Tứ thẩm, đừng nên đi theo ta. Thế này đi, để Nhị ca dẫn Cẩn ca nhi và Hâm tỷ nhi. Tổ mẫu và Nhị bá mẫu nhìn vào, cũng không có gì không tốt.”
Kim thị nhút nhát nói: “Thiếp, thiếp sợ.”
“Đều là người thân thiết, huống chi Tứ thẩm là người hiền hòa nhất, nàng có gì mà phải sợ.” Từ Tự Kiệm cao giọng nói.
Là mẹ chồng nói, Lục thúc (Cẩn ca nhi) vô cùng được chiều chuộng, tốt nhất nên cách xa tiểu thúc một chút. Tránh cho đến lúc có chuyện gì, lại bị Thái phu nhân trách cứ, có thể tránh thì cứ tránh.
Kim thị chỉ dám nói thầm trong lòng, cũng không dám nói cho Từ Tự Kiệm nghe.
Từ Tự Dụ vẫn bế Cẩn ca nhi, thấy cậu nhóc bĩu môi không nói câu nào, thấp giọng hỏi bé: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” Hỏi xong thấy Cẩn ca nhi vẫn không nói câu nào, sợ Cẩn ca nhi không nói, hỏi: “Đệ bị choáng đầu sao?”