Bất kể là phủ nội vụ hay là Từ Ninh cung, cũng không dám chút nào chậm trễ, buổi trưa vừa mới trình thẻ bài, không quá một canh giờ, Lôi công công tự mình dẫn hai nội thị mặc trang phục lục phẩm tới đón Thái phu nhân. Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương theo Thái phu nhân vào cung.
Tôn Lão Hầu gia đột nhiên tới chơi.
“Vào cung a….” Lão nhân gia có hơi thất vọng.
Tối hôm qua Ngũ phòng náo loạn tới hơn nửa đêm, mục đích Tôn Lão Hầu gia đến tất cả mọi người có thể đoán được mấy phần.
Bạch tổng quản cung kính mời Tôn Lão Hầu gia vào thư phòng ngồi “…..Đã đi được gần một canh giờ rồi, rất nhanh sẽ trở lại rồi!”. Trong cung có quy tắc, chỉ dùng bữa buổi trưa, một bữa xế chiều cũng là phòng bếp nhỏ của các cung làm chút ít điểm tâm lót bụng, trong tình huống này tất nhiên sẽ không giữ lại dùng bữa, cộng thêm nội cung phải đóng cửa, đúng giờ phải xuất cung”.
Tôn Lão Hầu gia nhìn sắc trời một lát, cùng Bạch tổng quản đi thư phòng.
Từ Tự Sân lập tức chạy đến.
“Ngoại tổ phụ, người đã tới”. Hắn vội vã hành lễ với Tôn Lão Hầu gia, vội vàng nói “Con muốn cùng Lục ca đi Quý Châu…Huynh ấy chỉ lớn hơn con một tuổi thôi, hôm nay đã là Vũ Tiến Bá, Tổng binh Quý Châu rồi, con không thể còn không có lý tưởng ở nhà như vậy. Trước đây huynh ấy bắn cung cũng chỉ như con thôi”.
Bạch tổng quản nghe thấy vậy, lập tức rón rén lui xuống, còn tiện tay giúp tổ tôn hai người đóng cửa.
“Cháu là con trai lớn, sau này có thể hưởng Hoàng ân. Phụ thân cháu lại càng không thể so sánh với Tứ bá phụ của cháu ___ Ở thời tiên đế, hắn chinh chiến có công, hiện tại lại có công đề cử Cung Đông Ninh…. Đệ đệ cháu sau này thì phải làm sao bây giờ?” Tôn Lão Hầu gia quay lại ôn hòa hỏi Từ Tự Sân.
Ngoại tổ phụ luôn luôn ủng hộ hắn, lần này lại đứng về phía mẫu thân, khuôn mặt Từ Tự Sân kinh ngạc.
Hắn không khỏi cúi đầu suy tư.
Không khí trong phòng lâm vào trầm tĩnh.
Thần sắc Từ Tự Sân dần dần trở nên đưa đám.
Tôn Lão Hầu gia nhìn thấy trong mắt, trong lòng không khỏi khe khẽ thở dài.
Lần này là ông tính sai.
Dụng ý Từ Lệnh Nghi đưa Từ Tự Cẩn đi Quý Châu ông đều biết, lúc đầu ông cũng chuẩn bị sẽ đưa Từ Tự Sân đến đó sau, nhưng nhìn lại mặt Từ Tự Sân còn tràn đầy vẻ ngây thơ, lại nghĩ đến hắn chỉ có một nữ nhi này, nữ nhi cũng chỉ có hai đứa con trai nên trong lòng liền mềm nhũn, nghĩ đến không bằng chờ thêm mấy năm, Từ Tự Cẩn ở trong quân doanh gót chân đứng vững, Từ Tự Sân cũng lớn hơn chút ít, võ nghệ học tốt hơn, lại đi cũng không muộn.
Ai biết, lần do dự này lại có biến hóa trời long đất lở.
Đầu tiên là con trai nuôi ở phía nam chưa được hai hiệp, Phạm Duy Cương đã bại trận, Thành Tuyên Đồng bị phá, Âu Dương Minh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhưng trọng thương bất tỉnh mê mang, Hoàng thượng lại lâm trận đổi tướng, điều Cung Đông Ninh giữ ấn soái, Hoàng thượng muốn cứu một mạng của Âu Dương Minh, lưu hai vạn quân để cho hắn truy kích và tiêu diệt Đóa Nhan nhặt lấy công trạng, lại bị Đóa Nhan đánh phục kích: Từ Tự Cẩn đi theo Âu Dương Minh ra ngoài phất cờ reo hò (ý nói đi theo cổ động..), nghé con mới đẻ không sợ cọp, nói muốn mang theo ba nghìn binh Du Lâm vệ đuổi theo Đóa Nhan, mà Chỉ huy sứ Canh Diệu của Du Lâm vệ dĩ nhiên cũng đem binh giao cho Từ Tự Cẩn….Tình thế phát triển làm cho mọi người hoa mắt, rối loạn, làm cho ông không kịp bố trí, liền truyền đến tin Từ Tự Cẩn bắt được Đóa Nhan.
Kết quả Từ Tự Cẩn được phong làm Vũ Tiến Bá, Âu Dương Minh mà Hoàng Thượng một lòng muốn nâng đỡ lại rớt đài, toàn gia lưu đày.
Sớm biết vậy lúc ấy ngoan tâm đưa Sân Ca Nhin đến Quý Châu thì tốt rồi!
Từ Tự Sân không nghĩ nhiều như vậy.
Lời giống như vậy, từ trong miệng ngoại tổ phụ từng chỉ điểm giang sơn có địa vị cao trong triều đình nói ra, so với một mẫu thân chỉ biết cưng chiều đệ đệ nói ra càng làm cho hắn tin phục.
Nếu như cần phải có người nhượng bộ thì chỉ có thể là người làm ca ca như hắn.
“Ngoại tổ phụ”. Hắn ngẩn đầu lên, thần sắc dứt khoát nhìn Tôn Lão Hầu gia “Con sẽ ở nhà, để cho đệ đệ theo Lục ca đi Quý Châu đi”.
Thời điểm như thế này còn biết chiếu cố đệ đệ…Tôn Lão Hầu gia há miệng vui mừng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của nữ nhân.
Hai người theo tiếng nhìn lại, thấy Ngũ phu nhân đứng ở đó lau nước mắt.
“Nương”. Từ Tự Sân vội vàng tới móc khăn đưa cho Ngũ phu nhân “Là con sai rồi, người đừng có khóc”.
Ngũ phu nhân nghe vậy, khóc thương tâm hơn.
Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt, Thành ca nhi tuổi còn nhỏ nàng chú ý nhiều hơn một chút, cũng không đại biểu là nàng không quan tâm đến đại nhi tử. Đại nhi tử luôn luôn được hoan nghênh hơn tiểu nhi tử, có khả năng, hiện tại để đại nhi tử rõ ràng đem thăng tiến tương lai nhường lại cho tiểu nhi tử, trong lòng nàng sao dễ chịu được.
“Tốt lắm, tốt lắm, con cũng đừng khóc”, Tôn Lão Hầu gia cười nói “Chuyện này ta tới thương lượng cùng Vĩnh Bình Hầu, con chỉ cần chú ý chờ tin tức là được”.
Có phụ thân ra mặt, chuyện gì cũng sẽ được an bài thỏa đáng.
Ngũ phu nhân nghẹn ngào gật đầu.
Bạch tổng quản cách rèm bẩm “Lão Hầu gia, Ngũ phu nhân, Thất thiếu gia, Thái phu nhân cùng Hầu gia, Tứ phu nhân trở lại”.
Ngũ phu nhân vội vàng đem khăn nhét vào trong ống tay áo “Cha người ngồi ở chỗ này chờ một lát, con và Sân ca nhi đi đón Thái phu nhân”.
Tôn Lão Hầu gia “ Ừ” một tiếng, Ngũ phu nhân đi phía cửa Thùy Hoa, Từ Tự Sân hướng đại môn đi.
Nhị Phu Nhân cùng Khương thị, Anh Nương ở ngay trước cửa Thùy Hoa gặp nhau.
“Cũng không biết Thái hậu nương nương nói như thế nào với nương”. Ngũ phu nhân cười cùng Nhị phu nhân nói chuyện phiếm.
“Chuyện gì cũng có lợi có hại”. Nhị phu nhân thản nhiên nói “Coi như là Hoàng thượng không đồng ý, chờ thêm hai ba năm chúng ta cũng có thể vì việc này lấy cớ đem Cẩn ca nhi triệu hồi về Yên Kinh, chưa chắc không phải là chuyện tốt. Hoàng thượng cũng không thể để cho thần tử tuyệt tự”. Thần thái nàng chắc chắn, hiển nhiên không để chuyện này ở trong lòng.
Ngũ phu nhân nghe vậy, không khỏi mỉm cười “Không ngờ Nhị tẩu nghĩ được xa như vây, chúng ta còn không nhìn xa trông rộng được như Nhị tẩu”. Trong lòng lại nghĩ, nếu như lúc đó Hoàng thượng lại không cho triệu hồi về kinh thì làm sao đây? Nghe nói những người làm Tổng binh so với ở Giang Nam làm Huyện lệnh, tri phủ còn béo hơn, đến lúc đó Cẩn ca nhi không muốn triệu hồi lại kinh thì làm sao bây giờ?
Những lời này cũng chỉ suy nghĩ một chút trong lòng mà thôi, ngược lại Khương thị, không khỏi nhìn Nhị phu nhân một cái, trong lòng rất là bội phục.
Mỗi người đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì xe ngựa của Thái phu nhân đã dừng ở trước cửa Thùy Hoa, Thập Nhất Nương xuống xe trước, sau đó đỡ Thái phu nhân xuống xe ngựa.
Mọi người vừa nhìn thấy Thái phu nhân cười đến nỗi mắt híp lại, vào cung một chuyến không chỉ không có một chút mệt mỏi, ngược lại tinh thần hưng phấn, mặt mũi hồng hào, hiển nhiên chuyến đi này không tệ.
Tất cả mọi người đều cười vây quanh Thái phu nhân, đi vào cửa Thùy Hoa.
“….Thật không có nghĩ đến chính là Tống thái phi, cũng chú ý đến Cẩn ca nhi nhà chúng ta”. Trở lại trong viện, Thái phu nhân vừa để Nhị phu nhân hầu hạ thay xiêm y, vừa có chút đắc ý nói chuyện trong cung với mấy người Ngũ phu nhân, Khương thị, Anh Nương “Thái hậu nương nương nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, chúng ta ngồi chỗ đó không đi được, Thập Nhất Nương phản đối nói rõ ràng một câu là không được, nếu không phải là Hoàng hậu nương nương nói thẳng để cho nàng lui xuống trước đi, chỉ sợ chúng ta phải trì hoãn thêm ít canh giờ mới có thể ra cung”.
“Tống thái phi”. Ngũ phu nhân muốn chứng thực liền nhìn về phía Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân lại nói “Là vậy sao? Ta nghe nói Tống gia nguyên là con của Tiểu Lại Bành Thành, bởi vì nữ nhi tướng mạo đẹp, vào cung được sủng mới được phong là Bành Thành Chỉ Huy Thiêm Sự. Chỉ sợ không được thích hợp đúng không?”. Nàng vừa nói ánh mắt cũng nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương chỉ có cười khổ “Hoàng hậu nương nương tự mình tiễn chúng ta ra khỏi Từ Ninh cung, lúc chúng ta hành lễ, Hoàng hậu nương nương dặn dò ta, có rảnh rỗi thì đi Chu gia ngồi nhiều một chút, trước đó vài ngày Chu phu nhân tiến cung nói chuyện hôn sự của mấy đường muội, còn nói thời gian này ta ít qua thăm hỏi Chu gia”.
Có một số việc chỉ có thể nói ý, không thể nói rõ ra.
Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân đều sửng sốt.
Thái phu nhân phất phất tay không chấp nhận “Không cần phải gấp, dù sao ý chỉ đặc biệt qua năm mới mới ban xuống. Mấy ngày này chúng ta cố gắng tìm hôn sự cho Cẩn ca nhi đi” Vừa nói, trên mặt Thái phu nhân tỏ ra mong đợi “Đến lúc đó lại để cho Thái hậu nương nương ban hôn cho Cẩn ca nhi, chúng ta làm hôn sự cho Cẩn ca nhi vô cùng náo nhiệt, nói không chừng lễ mừng năm mới sang năm ta liền có thể ôm chắt trai rồi”.
Này bát tự còn chưa có xem, đã nhắc luôn đến chắt trai rồi!
Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười.
Thái phu nhân đã quay đầu sang hỏi Nhị phu nhân “Con nói ta có nên sửa soạn nữ trang đổi thành sửa soạn hai bộ quần áo mới được không? Đến lúc đó ta sẽ đi cùng Thập Nhất Nương xem tướng mạo vợ của Cẩn ca nhi!”.
“Dĩ nhiên là được!” Nhị phu nhân dụ dỗ Thái phu nhân “ Người đi qua cầu so với chúng con đi đường còn nhiều hơn, chuyện hôn sự của Cẩn ca nhi có người hỗ trợ nhìn thì không sai được”.
“Ta cũng nghĩ như vậy”. Thái phu nhân rất không khiêm nhường gật đầu nói “Ta suy nghĩ qua rồi, chỗ của Tống thái phi khẳng định là không được, Chu gia cũng không nên, ở giữa có một Hoàng hậu nương nương, hai môi cùng tồn tại, nào có môi trên không đụng môi dưới, nếu khuê nữ Chu gia muốn ỷ vào cửa hôn sự này là Hoàng hậu nương nương thúc đẩy, vậy thì Cẩn ca nhi nhà chúng ta chẳng phải là chịu thiệt sao…”. Thái phu nhân vuốt vuốt đầu “Chuyện này ta phải suy nghĩ kỹ mới được”.
Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng khó xứ của Thái phu nhân liền cười nói “Lấy vợ cưới đức, chỉ cần đằng gái nhân phẩm tốt là được, Cẩn ca nhi nhà chúng ta cũng không phải là không có tật xấu nào…”
“Chuyện này không thể làm trò nói trước mặt người ngoài, còn phải khách khí khiêm nhường”. Thái phu nhân có chút không vui nói “Ta thấy Cẩn ca nhi nhà chúng ta một chút tật nhỏ cũng không có. Không chỉ có lớn lên anh tuấn hơn nữa còn biết quan tâm chăm sóc, hiếu thuận, tính tình ôn hòa, đối đãi với mọi người nho nhã lễ độ, là người hào sảng, đi đâu cũng không quên mua quà cho người nhà…”.
Hài tử của mình tốt, trên người Thái phu nhân còn thể hiện rõ ràng hơn.
Thập Nhất Nương không còn cách nào khác là vâng dạ đáp lời, trở về phòng nói cho Từ Lệnh Nghi nghe.
Từ Lệnh Nghi cười to hỏi nàng “Nếu không để cho Trọng Nhiên làm người làm mai đi?”.
“Đại cô gia?”. Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
“Sau này hắn phải một mình mở phủ, tốt nhất là nhi nữ tướng môn”, Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói “Không cầu tức phụ gia thế cao hay không, nhưng nhất định phải tài giỏi, phẩm hạnh tốt, huynh đệ nhiều”.
Huynh đệ tình thân cùng đánh hổ, phụ tử cầm binh cùng đánh trận. Xuất thân tướng môn liền có nghĩa là người trong nhà đều nhậm chức trong quân doanh, chỉ cần không phải là bùn loãng, Từ Lệnh Nghi cũng sẽ giúp đỡ được mấy người, đến lúc đó Từ Tự Cẩn có huynh đệ bên vợ giúp đỡ, chỉ bằng một người nhiều thế lực, người khác nhìn vào cũng kiêng lỵ mấy phần.
“Chỉ sợ đến lúc đó cô nương nhà người ta cũng là vũ đao lộng thương”, Thập Nhất Nương có chút bận tâm “Tính tình Cẩn ca nhi vội vàng xao động, lại ăn mềm không ăn cứng…”.
“Đến lúc đó nàng cùng Trinh tỷ nhìn thật kỹ đi” Từ Lệnh Nghi thấy trên nguyên tắc Thập Nhất Nương đã đồng ý, cười nói “Ta liền viết thư cho Trọng Nhiên để cho hắn có lòng giúp đỡ thì tiến hành”. Lời còn chưa dứt có gã sai vặt vào bẩm “Hầu gia, phu nhân, Mặc Trúc hầu hạ bên cạnh Nhị thiếu gia về kinh, nói là phụng lệnh của Nhị thiếu gia vội đến đây thỉnh an người cùng phu nhân, nhân tiện tặng ít đồ cho Lục thiếu gia. Người vừa mới tới, quản sự để cho nô tài tới bẩm báo với Hầu gia cùng phu nhân”.
Bởi vì chiến sự ở phương Bắc không tốt, triều đình sợ giặc Oa ở Phúc Kiến bên kia nhân cơ hội đánh lén, nên phong tỏa tin tức với Giang Nam, chờ Từ Tự Dụ biết có người phụng mệnh đến Đô ti Quý Châu đi Tuyên Đồng mới viết thư hỏi thăm cặn kẽ tình hình của Cẩn ca nhi bên đó, chờ đến lúc Cẩn ca nhi bắt được Đóa Nhan thì tin tức mới bắt đầu thông suốt.
Tính đi tính lại thời gian Từ Tự Dụ đã có thể nghe được tin tức là lúc nghi lễ hiến tù binh ở Ngọ Môn.