“Nương” Hắn giang hai tay muốn ôm Thập Nhất Nương lại, lại nghĩ tới lời phụ thân nhắc nhở hắn không thể trước mặt người khác mà có những hành động như hài tử làm nũng với mẫu thân, hắn lập tức sửa thành hành động vén vén áo choàng “Con đã trở về”.
Quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương.
Mọi người trong phòng hoặc là khom gối hành lễ, hoặc là khom lưng vái chào, trong viện sàn sạt tiếng quỳ lạy.
Bởi trước đó đã gặp nhi tử, Thập Nhất Nương ít đi mấy phần kinh ngạc, thêm mấy phần vui mừng.
Nàng tiếng lên đỡ nhi tử dậy, cười hỏi hắn “Sau lễ hiến tù binh, Cung đại nhân liền nộp lại ấn soái, sao giờ con mới trở về? Tổ mẫu đã hỏi con rất nhiều lần rồi!”.
Từ Tự Cẩn thuận thế đứng lên, đỡ mẫu thân, giải thích “Ngày hôm qua Cung đại nhân đã rời kinh, hắn nguyên là Tổng binh Quý Châu, có một chút chuyện công vụ muốn dặn dò con, là người có tri ân dìu dắt con, nên con tiễn Cung đại nhân đi mới trở về”.
Thập Nhất Nương gật đầu “Chúng ta đi vấn an Tổ mẫu trước” nàng để mặc nhi tử dìu mình, vừa cùng hắn đi đến chỗ Thái phu nhân, vừa cùng hắn nói chuyện “Lúc nào thì nhậm chức? Có thể ở nhà được mấy ngày?”.
“Lúc Lại bộ phát công văn, sẽ ghi luôn thời gian nhận chức, nếu như đến thời gian mà chưa nhận chức, nhẹ thì mất chức, nặng thì chịu tù tội lao ngục”.
“Hoàng thượng ban đặc ân cho con nghỉ ở nhà thêm hai ngày” Từ Tự Cẩn nói “Trước ngày hai mươi hai tháng bảy đến nhận chức là được”.
Triều đình có quy định rời kinh hai nghìn dặm trở lên, trong vòng mười lăm ngày phải đến nhậm chức, Lại bộ để cho Từ Tự Cẩn trước ngày hai mươi hai đến nhậm chức là rất nể tình rồi.
Làm quan thì phụ tá, hộ vệ, gã sai vặt, nha hoàn, đầu bếp, người gác cổng….Đều do mình chuẩn bị, hơn nữa phải là người trung thành, có khả năng. Bằng không đi theo nhận chức mà lợi dụng danh nghĩa của chủ nhân làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng, hỏng danh tiếng, bị Ngự sử buộc tội là nhỏ, một khi không cẩn thận đắc tội người không nên đắc tội mất đi con đường thăng quan tiến chức, thậm chí cả tính mệnh cũng mất luôn.
Như Từ Tự Dụ, trong nhà bình thường đều lưu tâm, lại có Hạng đại nhân giúp đỡ, công văn vừa đưa xuống, lập tức người đi theo đã được chọn ngay. Tin tức Từ Tự Cẩn nhậm chức Tổng binh Quý Châu đến quá đột ngột, trong nhà căn bản còn không có chuẩn bị. Từ Tự Cẩn mặc dù không sợ đắc tội người ta, nhưng vì vậy mà hại dân chúng hay kết thù hận với người khác, vậy thì cái được không bù nổi mất…Thập Nhất Nương để cho Từ Lệnh Nghi giúp đỡ Cẩn ca nhi nghĩ cách, Từ Lệnh Nghi lại nói cốt yếu là trước hỏi Từ Tự Cẩn, còn nói, Từ Tự Cẩn là rời nhà ra bên ngoài, nếu mấy người bên cạnh có thể dùng cũng không có, đi Quý Châu cũng sẽ gãy kích mà về, không thì đi một vòng Quý Châu rồi cũng trở lại.
Nàng có chút gấp gáp cho Từ Tự Cẩn, đang muốn hỏi hắn một chút, thì đi theo phía sau bọn họ Sân ca nhi đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Lục ca, đệ muốn theo huynh đi Quý Châu” Từ Tự Cẩn định nói vài lời nhưng vì thấy mẫu thân không nói gì lại không dám nói. Sân ca nhi luôn luôn gần gũi với Thập Nhất Nương, cùng Thập Nhất Nương tùy ý đã quen, dưới tình huống cấp bách đợi không kịp liền nhiều lời “Con cũng muốn giống Cẩn ca nhi vào Vệ sở Lí rèn luyện một phen, dựa vào bản lĩnh thật sự của mình kiến công lập nghiệp!”. Hắn vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Thành ca nhi cũng sớm nóng lòng muốn thử rồi, chẳng qua là không dám mở miệng, thấy ca ca nói vậy, lá gan của hắn cũng lớn lên “Lục ca, huynh cũng đem theo đệ đi đi! Đệ cũng vậy muốn theo huynh đi đến Quý Châu”.
Từ Tự Cẩn có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh cười nói “Phụ tử cũng nhau cầm binh ra trận, huynh đệ cùng nhau đánh hổ. Ta dĩ nhiên muốn các đệ đi cùng! Chỉ sợ Ngũ thúc và Ngũ thẩm không đồng ý! Chỉ cần Ngũ thúc và Ngũ thẩm đồng ý ta liền mang theo các ngươi đi Quý Châu”.
Hai huynh đệ cùng hoan hô lên.
“Đã lớn như vậy làm sao còn giống như hài tử thiếu kiên nhẫn hô to gọi nhỏ thế?”. Ngũ phu nhân đột nhiên từ trong viện của Thái phu nhân đi ra, la mắng hai đứa con trai “Các ngươi nhìn Cẩn ca nhi xem, chỉ lớn hơn hai người các ngươi ba tuổi so với các ngươi trầm ổn hơn nhiều…”
Sân ca cùng Thành ca vẻ mặt tự nhiên có chút ngại ngùng.
Thập Nhất Nương vội vàng vì hai đứa trẻ giải vây “Đây còn không phải là vì Cẩn ca nhi trở về, hai huynh đệ bọn họ đang vui mừng đó. ”.
Từ Tự Cẩn nhanh trí đến trước mặt Ngũ phu nhân hành lễ “Ngũ thẩm thẩm người có khỏe không, lần trước thất đệ viết thư cho con nói người mới vào hạ đã ngủ không tốt, nay đã là giữa mùa hạ, sức khỏe của người tốt chứ? Con có đồng liêu là người Hồ Nam, nói bọn họ ở đó có trúc Quân Sơn làm đệm giường lạnh đặc biệt mát, lần sau con sẽ bảo hắn gửi cho một bộ, người thử một chút có phải mát hơn chút ít hay không?”. Ngũ phu nhân thấy Từ Tự Cẩn còn nhỏ tuổi liền làm Tổng binh, Sân ca cùng Thành ca còn giống nhau tính tình trẻ con, sợ hắn xem thường mà thôi, cùng không phải là thật lòng muốn mắng hai đứa con trai, Từ Tự Cẩn lại một phen ăn nói nhỏ nhẹ, ấm áp, làm nàng thấy mình có mặt mũi, một chút ít cố kỵ trong lòng cũng tan thành mây khói.
Nàng cười khanh khách nói “Để con phải phiền hà rồi”. Sau đó đối với Từ Tự Cẩn cùng Thập Nhất Nương nói “Nương nghe nói Cẩn ca nhi đã trở lại, một khắc cũng ngồi không yên, nhất định đòi đi nghênh đón. Khí trời quá nóng, mọi người không dám để cho Thái phu nhân ra cửa, muội đang chuẩn bị đi xem Cẩn ca nhi đã đến chưa…” Đang nói thì trong viện truyền đến âm thanh ồn ào náo động, oanh oanh yến yến.
“Nguy rồi” Sắc mặt Ngũ phu nhân khẽ biến “Đích thị là Nhị tẩu cũng không thể ngăn cản được…”.
Lời của nàng chưa dứt, Từ Tự Cẩn ba bước cũng làm thành hai bước đi vào sân.
Mọi người vội vàng đi theo vào.
Nhị phu nhân cùng với mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân đang đứng trên bậc thang khuyên nhủ cố ngăn lại quải trượng của Thái phu nhân.
“Tổ mẫu, tổ mẫu” Từ Tự Cẩn như một làn khói chạy tới “ Con đã trở về”.
“Ôi, ôi” Thái phu nhân ôm lấy Từ Tự Cẩn đang dập đầu hành lễ với bà “Cẩn ca nhi của chúng ta đã trở lại”. Vừa nói như nhớ tới cái gì, lui về sau hai bước, cẩn thận từ trên xuống dưới đánh giá Từ Tự Cẩn “Nghe nói con bắt được Đóa Nhan, không có bị thương chứ? Ở trong quân doanh có được ăn no không? Trường An có hầu hạ con tốt không? Cung Đông Ninh đối xử với con tốt chứ? Con lập công lớn như vậy, Hoàng thượng gặp con đã nói những gì?”. Một câu tiếp một câu, rất là vội vàng “Tổ mẫu, con rất tốt, người không cần phải lo lắng”. Từ Tự Cẩn vừa nói vừa vén tay áo lên hiện ra cánh tay rắn chắc “Người xem con giống với bộ dáng không được ăn no sao?”. Sau đó đỡ Thái phu nhân đi vào trong nhà. “Lại bộ và Binh bộ cũng đã đưa công văn, ngày hai mươi hai con sẽ phải đi nhận chức. Nhiều nhất chỉ có thể nghỉ thêm ở nhà hai ngày. Con ở bên ngoài mấy năm nay, nằm mộng cũng nhớ đến món thịt kho tàu đầu sư tử ở nhà, người trước có thể để phòng bếp nấu cho con chén thịt kho tàu để con ăn rồi hỏi gì thì hỏi được không?”.
Thái phu nhân nghe thấy hắn bảo nhiều nhất cũng chỉ được nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, lại nằm mộng cũng muốn ăn thịt kho tàu sư tử đầu, đau lòng vô cũng, nơi nào còn muốn hỏi hắn những thứ kia, cầm lấy tay hắn, cao giọng phân phó Lộ Châu “Nhanh đi, Lục thiếu gia muốn ăn thịt kho tàu đầu sư tử”.
Lộ Châu ứng tiếng đi.
Thái phu nhân hài lòng cười, để Từ Tự Cẩn đỡ ngồi xuống giường gạch lớn gần cửa sổ ở Yến Tức Thất.
Từ Tự Cẩn tự mình đi bê ghế gấm đến ngồi xuống trước mặt Thái phu nhân “Tổ mẫu, con thấy người rất nhiều tóc trắng rồi, người không phải là không chịu uống cháo hạch đào (cây óc chó) đấy chứ?”.
“Nói nhảm, ta làm sao lại không chịu khó uống cháo hạch đào chứ?”. Thái phu nhân giận, chân mày nhăn lại, lại lập tức trở lên buồn buồn “Ta cũng không biết tại sao tóc trắng ngày càng nhiều. Nhị bá mẫu con nói giúp ta nhuộm tóc, nhưng một đầu nhuộm đen đến khi tóc dài ra lại bạc, ngược lại đen trắng rõ ràng, giống như yêu quái, ta nghĩ vậy liền thôi”, lại lo lắng nói “Bộ dáng của ta có phải rất dọa người hay không?”.
“Sao lại dọa người?” Từ Tự Cẩn nghiêm túc nói “Con thấy nhìn đẹp lão mà, ngân quang lóng lánh, trông rất đức cao vọng trọng”.
Thái phu nhân nghe thấy vậy vui vẻ mắt cười cong lên, sáng như trăng rằm, luôn miệng nói “Tổ mẫu cũng thấy như vậy, chẳng qua là tất cả mọi người đều nói nhuộm tóc cho ta, ta chỉ nghĩ thuận theo các nàng là được, may mà con trở lại, bằng không, người nói chuyện giúp đỡ cho ta cũng không có!”.
Rốt cuộc đây là chuyện gì a?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi cười khổ.
Từ Từ Cẩn liền chọn những chuyện thú vị trong quân doanh kể cho Thái phu nhân nghe, Thái phu nhân nghe xong cười không khép miệng lại được, đến khi Từ Lệnh Nghi đem Từ Tự Cẩn đi vái lạy tổ tông, Tam gia và tam phu nhân nghe tin mang theo nhi tử, con dâu, tôn tử tới, ba phòng nhà Thái phu nhân đều tề tựu đầy đủ, phân nam nữ bày sáu bàn tiệc rượu, cộng với Hổ Phách ở trong viện của Thái phu nhân bày ra mười bàn để khen thưởng các mama quản sự, đại nha hoàn có uy tín danh dự ở nội viện, ngoại viện thì do Bạch tổng quản bày ra hai mươi mấy bàn ở Hoa sảnh khen thưởng các các quản sự cửa hàng hoàn thành tốt công việc, rượu quá ba tuần, Bạch tổng quản dẫn mấy quản sự lớn tuổi làm việc lâu năm đến mời rượu Từ Tự Cẩn. Thái phu nhân cách bình phong mắng Bạch tổng quản không biết thương người, Bạch tổng quản tại chỗ lại xen vào mấy động tác hài hước cùng Thái phu nhân đùa giỡn, tạo ra một mảnh hoan thanh tiếu ngữ (âm thanh cười mừng vui vẻ), mặc cho gió đêm mùa hạ từ từ thổi làm không khí trở nên náo động.
Tiệc tàn, Thái phu nhân nhất quyết phải giữ Từ Tự Cẩn lại nghỉ ngơi trong viện của mình. Tất nhiên Từ Lệnh Nghi sẽ không phản đối, dặn dò Từ Tự Cẩn mấy câu, mọi người đều giải tán về viện của mình.
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện Cẩn ca nhi đáp ứng Sân ca cùng Thành ca đi Quý Châu “…Không biết Ngũ đệ muội có bỏ được hài tử hay không? Dù sao lúc ấy thiếp cũng không nỡ”. Từ Lệnh Nghi nghe vậy cười nói “Làm mẫu thân, người nào không hi vọng đem con dắt trên cạp quần. Đan Dương tất nhiên không lỡ. Nhưng việc này quan hệ đến tương lai của hài tử, cũng không phải là chuyện nàng có thể bỏ được hay không. Huống chi còn có Tôn lão Hầu gia, hơn nữa thế tử gia Định Nam hầu cũng không phải là người hồ đồ, sẽ không để cho Đan Dương nhúng tay vào chuyện này”.
“Vậy chàng muốn mời Lão Hầu gia ra mặt?”.
“Nhìn tình huống ngày mai rồi nói sau”. Từ Lệnh Nghi nói “Đan Dương chưa chắc đã suy nghĩ không thông”.
Hai người nói chuyện phiếm nghỉ ngơi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hổ Phách lặng lẽ nói cho Thập Nhất Nương biết “Bên chỗ Ngũ phu nhân tối qua làm ầm ĩ cả đêm. Nói chuyện Thất thiếu gia cùng Bát thiếu gia đi Quý Châu. Ngũ phu nhân nói Thất thiếu gia là con trai lớn phải ở nhà, chỉ cho Bát thiếu gia đi, Thất thiếu gia không nghe, la hét muốn đi nói chuyện với Tôn Lão Hầu gia, làm Ngũ phu nhân tức giận quá mức”. Đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Con trai lớn có thể hưởng Hoàng ân, tất nhiên nghĩ biện pháp cho con trai thứ ra ngoài tìm tương lai.
Đang suy nghĩ thì Tự Tự Cẩn đến vấn an bọn họ.
“Phụ thân, người giúp con tìm phụ tá đi”. Hắn đi thẳng vào vấn đề nhờ Từ Lệnh Nghi giúp đỡ “Bên cạnh con cũng có mấy người làm hậu vệ, làm sai vặt thậm chí cả người gác cổng, đầu bếp cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ là tìm người làm phụ tá có chút khó khăn”. Lại nói “Cung đại nhân trước khi đi cũng đã hỏi con chuyện này, con lại tưởng rằng đại nhân có người đề cử cho con, ai biết chỉ hỏi thôi. Con thấy bộ dáng của đại nhân không phải là không có người đề cử, chỉ sợ là con nghi ngờ mà tránh hiềm nghi đi”.
“Vậy con có ý gì?” Từ Lệnh Nghi nhàn nhã hỏi hắn.