Dương ma ma không thể làm gì khác hơn là an ủi nàng: “Dương gia xảy ra chuyện như vậy, hai vị cô phu nhân không khỏi đau lòng, Đường Tam phu nhân bị bệnh, cũng là lẽ thường.........”
Không đợi Dương ma ma nói xong, Dương thị đã chậm rãi lắc đầu: “Trung Sơn hầu là công khanh thế gia, chỉ cần nịnh nọt tốt Hoàng thượng là được, cho nên làm việc lợi thế không nói, còn có chút đường hoàng. Dương gia xảy ra chuyện, Đường Tam phu nhân lập tức bị bệnh, đây chính là chứng minh tốt nhất; Lương gia cũng là người đọc sách, coi trọng gia phong môn mi, dù có gì bất mãn, cũng sẽ giấu ở trong lòng, từ từ tính toán. Chỉ e hai vị tỷ tỷ đều do nhà chồng vứt bỏ mà…” Nói tới đây, Dương thị cảm thấy trong miệng đắng chát.
“Sẽ không đâu......” Dương ma ma cố tình làm ra vẻ bình thường “Di nương nghĩ nhiều rồi. Để nô tỳ đã bảo người nọ đi hỏi thăm kỹ càng lại, xem Đường Tam phu nhân bị bệnh gì, mấy ngày nay Tam phu nhân Lương gia làm những gì.........”
Lúc này, lòng may mắn hại chết người!
Dương thị khoát tay áo, không nói thêm gì nữa.
Dương ma ma buồn bã lui ra.
Kiều Liên Phòng lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mẫu thân tìm đến nàng, nói Dương gia bị tịch thu. Toàn bộ trên dưới Kiều gia đều hoảng loạn, Kiều phu nhân thậm chí muốn tới đây tìm Từ Lệnh Nghi. Mẫu thân nói cho nàng biết, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hơn nữa trước kia Kiều gia cũng không ra mặt vì nàng. Nếu như Kiều phu nhân tìm đến nàng, bảo nàng đứng ngoài cuộc là được, ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào. Còn nói, rất nhiều con cái công huân quý tộc trong Yên Kinh đều bị liên lụy, nói không chừng Từ gia cũng khó bảo toàn bản thân. Nếu như lúc này nàng lại vì chuyện Kiều gia tìm Từ Lệnh Nghi, sẽ chỉ làm Từ Lệnh Nghi không thích.
Bảo nàng dù thế nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hôm nay tin tức Tú Duyên nhận được cũng rất không tốt.
Nói ở Dương gia, Đại Lý Tự tịch thu được hai, ba mươi cái hòm sổ sách. Dương gia không chỉ cấu kết ngoại quan, ỷ thế hiếp nhược, hơn nữa thu lợi trái luật, bóc lột lãi cao,...... Không chỉ có phủ Trình Quốc công, phủ Trung Sơn hầu cùng đám công khanh gia bị cuốn vào. Mà ngay cả các đại thần trong triều, cũng người người cảm thấy bất an, triều đình và dân chúng trong Yên Kinh đều sợ bóng sợ gió.
“Không thì, chúng ta đi gặp Hầu gia!” Tú Duyên thấy Kiều Liên Phòng ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, thấp giọng nghĩ cách cho nàng.
Kiều Liên Phòng sửng sốt.
Tú Duyên đã giải thích: “Ngày đó, di nương gặp Tam thái thái ở cửa sau, trên đường gặp phải người của phòng may thêu và phòng giặt, còn có bà tử giữ cửa ngồi uống trà trong phòng. Những người này đều thích gặp cao dìm thấp, chỉ sợ đã truyền tới tai phu nhân từ lâu rồi. Không bằng chúng ta thoải mái đi hỏi Hầu gia.....” Nói xong, Tú Duyên khuyên Kiều Liên Phòng, “Hầu gia không đến, di nương không đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới kết thúc đây? Chẳng lẽ còn chờ Hầu gia đến nhận lỗi với di nương sao? Phu nhân vừa sinh tiểu thiếu gia, Hầu gia yêu thích đến nỗi mỗi ngày cũng muốn ngắm một chút thì trong lòng mới thoải mái. Nhưng ngày còn dài, ngắm một năm, ngắm hai năm, chẳng lẽ còn có thể coi trọng mười năm, tám năm được sao? Tóm lại di nương vẫn phải có tính toán riêng cho mình mới được!”
Kiều Liên Phòng nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Từ Lệnh Nghi, nhấp miệng không nói lời nào.
Tú Duyên biết tính tình của Kiều di nương, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng thở dài, sau khi hầu hạ nàng nghỉ ngơi, để lại một tiểu nha hoàn trông ở một bên, còn mình thì rón rén lui xuống.
Khắp nơi trong tiểu viện, mặt đất vẫn sạch sẽ gọn gàng, cây dâm bụt bên cạnh bậc thang cứng cáp không ít so với trước, nhưng thiếu chút náo nhiệt trước đây, thêm phần vắng vẻ.
Cuộc sống như vậy, một ngày cũng là một ngày, một tháng cũng là một ngày, thời gian thật giống như ngưng kết thành sương.
Cửa truyền đến tiếng cười nho nhỏ của Ngân Kiều, hết sức sung sướng, cho nên lộ ra vẻ không chút kiêng kỵ.
“Bọn muội làm sao có thể so với tỷ tỷ bên cạnh phu nhân.” Giọng nói của nàng mang theo mấy phần nịnh hót, “Vạn quản sự cưới Tân Cúc tỷ tỷ nay là quản sự nhị đẳng của Ty phòng. Quản quản sự cưới Hổ Phách tỷ tỷ là đương sai trong cửa hàng lương du (lương thực, dầu mỡ) lớn nhất trong kinh thành. Tào quản sự lấy Nhạn Dung tỷ tỷ, giờ đây được điều tới phòng hồi sự bên ngoại viện. Dù là các tỷ tỷ bên cạnh đại di nương, bọn muội cũng kém xa....”
Lập tức có người nhẹ giọng trách móc: “Nói bậy bạ gì đó? Chữ ‘Đại’ này là có thể tùy tiện kèm thêm sao? Lúc ngươi vào là học quy củ của ai! Sao mà ngay cả cái này cũng không hiểu!” Là giọng của Đông Hồng.
“Ôi......” Tiếng cười của Ngân Kiều pha lẫn ý ton hót rõ rệt, “Nếu không thì lúc muội vào phủ, nương muội sao lại dặn muội thường xuyên theo bên cạnh các tỷ tỷ học nói chuyện, làm việc đây? Xem cái miệng của muội này, đa tạ tỷ tỷ đã chỉ bảo! Về sau không dám nữa!” Sau đó rất nhanh chuyển đề tài, “Tỷ tỷ muốn đi đâu thế? Muội đang nhàn rỗi, nếu không, tỷ tỷ đến chỗ của muội ngồi một chút đi. Muội giúp tỷ tỷ đi một chuyến! Ở đây có chút đồ ăn vặt, tỷ tỷ nếm thử, xem thích ăn cái gì......”
Tú Duyên lắng nghe, há mồm muốn gọi Ngân Kiều về, nhưng một hơi nghẹn lại ở ngực, rất lâu không thể lên tiếng. Lại nghe thấy Đông Hồng nói: “Cảm ơn ý tốt của muội muội! Ta nhận lệnh của di nương, đi xem phu nhân có ở trong nhà không? Nếu như là chuyện khác, cũng nhờ tình cảm của muội muội, xin muội muội giúp đỡ đi một chuyến. Chuyện này thì không dám chậm trễ, muội muội ngồi trước, ta đi một chút sẽ trở lại......”
“Muội tiễn tỷ tỷ......”
Ngân Kiều vừa nói, liền vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thật là mắt chó nhìn người thấp!
Người hầu hạ bên cạnh di nương, một người không bằng một người!
Sau khi mình đi, di nương làm sao bây giờ mới tốt?
Nghĩ tới đây, Tú Duyên không khỏi ngơ ngác đứng ở dưới mái hiên.
Đi, đi đâu? Hiện nay Kiều gia lộn xộn, dù là Tam thái thái thủ tiết nhiều năm, lần trước lúc an ủi di nương, có nhắc tới Kiều gia còn có ba trăm mẫu tế điền* ở huyện Đại Hưng… rời khỏi Từ gia, mình có thể đi đâu đây?
(*)đất thờ cúng mà tổ tiên để lại.
Trong chớp sáng lóe lên, đột nhiên Tú Duyên nghĩ đến Kết Hương!
Kết Hương đã đến tuổi trung niên, không phải vẫn sống ở Từ gia sao?
“Phu nhân không có ở trong nhà à......” Văn di nương có chút thất vọng.
Đông Hồng cười nói: “Nói là Hoàng phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu đã tới, thái phu nhân cố ý bảo Ngọc Bản mời phu nhân đi qua, nói là bàn bạc chuyện mở tiệc chiêu đãi mùng ba tháng ba!”
Bên ngoài lòng người hoang mang, trong phủ còn nghĩ tới mùng ba tháng ba?
Văn di nương rất bất ngờ.
Nhưng nàng lăn lộn trên giường rất lâu, nếu không nhân dịp này nói ra, chỉ sợ về sau không còn có can đảm nữa.
Nghĩ tới đây, Văn di nương dứt khoát đứng lên: “Đi, chúng ta đến chính phòng chờ phu nhân!”
Đông Hồng đáp một tiếng, hầu hạ Văn di nương thay quần áo.
Văn di nương đứng ở dưới mái hiên của chính phòng khoảng hai canh giờ, Thập Nhất Nương mới trở về.
“Có chuyện gì bảo tiểu nha hoàn đi bẩm ta một tiếng” Thập Nhất Nương mời Văn di nương vào nhà, “Cũng may hôm nay thời tiết tốt, nếu là mưa gió, di nương bị lạnh làm sao bây giờ?”
Thập Nhất Nương vẫn cứ ôn hòa như thường.
Không biết tại sao, chóp mũi Văn di nương lại chua xót, nàng cười ngồi xuống chiếc ghế con cạnh kháng, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, lần này thiếp đến, là muốn cầu xin phu nhân một ân điển (cái ơn)......”
Bất luận là vì chuyện gì, nếu Từ Lệnh Nghi đã vạch ra một trọng điểm, làm việc tất không thể lệch khỏi phạm vi này.
Thập Nhất Nương nói: “Di nương nói xem......”
Nụ cười của Văn di nương phai nhạt đi, nghiêm mặt nói: “Thiếp muốn phái cha của Thu Hồng giúp thiếp đi Dương Châu một chuyến, kính xin phu nhân ân chuẩn!”
Một bên là mẫu thân, một bên là ca ca tẩu tẩu, dù mình ở vị trí của nàng, cũng rất khó quyết định…. Đây có tính là tráng sĩ cụt tay không?
Thập Nhất Nương có chút cảm khái, thấp giọng nói: “Có cần ta phái người hộ tống ông ấy đi không......”
“Không cần đâu ạ!” Khóe mắt Văn di nương đã có chút ướt át, “Chuyện này, vừa mới bắt đầu, không nên kéo Hầu gia và phu nhân vào.”
Thập Nhất Nương không lên tiếng.
Văn di nương cúi đầu xuống uống trà.
Hai người ngồi im trong chốc lát, cũng không biết nên nói cái gì cho phải!
Qua vài ngày nữa, cha Thu Hồng lặng lẽ khởi hành đi Dương Châu. Có hai vị các lão bị nghi dính líu đến thu lợi trái luật (tham ô) bị giam vào Đại Lý Tự.
Từ Lệnh Nghi đóng cửa từ chối tiếp khách, buổi trưa hàng ngày đến xem Cẩn ca nhi một lát, buổi tối thì nghỉ ở Bán Nguyệt Phán, bên người chỉ để Lâm Ba và Chiếu Ảnh hầu hạ.
Thập Nhất Nương vẫn hỏi hắn: “Mùng ba tháng ba năm nay, nương muốn giống như năm vừa rồi, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi một ngày, sau đó biểu diễn hát xướng tại nhà. Hầu gia cảm thấy ổn thỏa không?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Đừng nói biểu diễn hát xướng ở nhà một ngày, dù là xướng ba ngày, Hoàng thượng biết rồi cũng chỉ có vui vẻ!” Trong giọng nói cũng lộ ra mấy phần mừng rỡ.
Lúc này Thập Nhất Nương mới yên lòng, cười nói: “Thuận chung như thủy, tắc vô bại sự*. Cẩn thận một chút luôn là chuyện tốt!”
(*)lúc nào cũng cẩn thận như lúc bắt đầu mới làm việc thì không bao giờ hỏng việc.
Từ Lệnh Nghi nghe xong, im lặng một lúc lâu, cười thơm má của nàng: “Biết rồi!” Trong âm thanh vừa dịu dàng vừa thong thả, thậm chí có loại ý vị thâm tình chân thành, khiến Thập Nhất Nương thót tim.
Dương thị cũng đang thót tim.
Nàng nắm chặt tay Dương ma ma: “Ma ma nói cái gì, Đại Bảo tới tìm ta?”
Đại Bảo là đầy tớ của nhà nàng, tính tình trung hậu thành thật, trong nhà có chuyện quan trọng gì, đều tìm hắn làm.
Vẻ mặt Dương ma ma cũng có chút ngưng trọng: “Nếu không phải phu nhân phái Trúc Hương chuyển lời đến, nô tỳ còn không biết! Nghe nói quanh quẩn ở ngoài phủ mấy ngày rồi, nhưng thế nào cũng không tìm được cách chuyển lời. Còn bị hộ viện lưu ý, đánh hắn một trận. Nếu không phải hắn la hét là thân thích của di nương, có lẽ đã sớm bị dìm xuống sông rồi.”
“Vậy bây giờ hắn ở đâu?” Vẻ mặt Dương thị bắt đầu lo âu, “Chuyện này có quấy rầy đến Hầu gia không?”
“Không biết phu nhân nói với Hầu gia chưa!” Dương ma ma nói: “Người đang ở chỗ thị vệ. Nô tỳ đi nhận thân thích rồi. Đút mấy lượng bạc, để bọn họ giúp đỡ tìm đại phu xem cho. Rồi nhanh chóng đến báo lại di nương!
Chân mày Dương thị nhíu chặt lại: “Sao ma ma lại hồ đồ như vậy! Hôm nay Dương gia đã mất nơi nương tựa*, người người bị xỉ nhục. Hắn tới tìm ta, sao ma ma không nói trước với ta một tiếng. Nếu bị Hầu gia nghi ngờ là người của Dương gia có việc muốn nhờ …Đến lúc đó chúng ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
(*)Nguyên văn: Chó chết chủ ( ý chỉ mất nơi nương tựa)
Lúc ấy Dương ma ma không nghĩ nhiều như vậy, nghe vậy không khỏi sững sờ nói: “Vậy, vậy bây giờ nên làm cái gì bây giờ......”
“Chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi!” Dương thị trầm giọng nói, “Giờ ta phải đi cầu xin phu nhân, để phu nhân đồng ý cho ta gặp Đại Bảo. Nếu như phu nhân đồng ý rồi, ta liền gặp hắn ở chính phòng của phu nhân. Đến lúc đó hắn nói những gì, ta lại đáp cái gì, để cho người trong phòng phu nhân nghe rõ rành rành mới được!”
“Vậy, vậy nếu thật sự là Hầu gia sai hắn mang thư tới…”
“Ta lại càng không thể lén gặp hắn.” Thái độ của Dương thị kiên quyết, khóe mắt đuôi lông mày toát ra mấy phần cương quyết, thiếu mấy phần sáng rỡ, hơn mấy phần nghiêm nghị “Bản thân ta bước vào cổng lớn của Từ gia, theo nề theo nếp, chẳng bao giờ trái lệ. Trong lòng Hầu gia biết rõ. Trời phải mưa xuống, phụ nữ phải lập gia đình. Người Dương gia tới tìm ta. Mà ta, một người trong khuê phòng làm sao ngăn được?” Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại.
Nàng đoan trang tự trọng, hôm nay lại gặp phải gia đình rơi vào hoàn cảnh tan nát hoạn nạn. Cho dù có là người ý chí sắt đá, cũng phải mềm đi mấy phần!
Nghĩ tới đây, Dương thị nhẹ giọng phân phó Dương ma ma: “Chúng ta đi gặp phu nhân đi!”
Dương ma ma “Vâng” một tiếng, nhưng không lập tức di chuyển, mà nói: “Nếu như là lão gia sai Đại Bảo đến...”
“Vậy càng tốt hơn!” Dương thị lẩm bẩm, “Hắn tìm ta, vậy càng không phải báo chuyện tốt gì......”
Nét mặt Dương ma ma tối sầm đi.