Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, trong lòng Tam phu nhân cũng hiểu được.
Hoàng Tam phu nhân vội vã chạy tới như vậy, rõ ràng là có chuyện liên quan tới việc Dương gia bị tịch thu nói với Thái phu nhân.
Tam phu nhân lặng yên đi theo Thập Nhất Nương ra khỏi phòng ở, đi hầu phòng.
Mà Thập Nhất Nương đuổi nha hoàn muốn bước lên giúp đỡ đi, mình trông ở bếp chờ nước sôi, lại lục lọi lá trà trên giá, thảo luận với Tam phu nhân xem lát nữa pha trà nào thì tốt: “...... Trà Long Tĩnh mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn hơi bình thường. Vị của Vũ Di quá nồng, vị của Bạch Trà quá nhẹ...... Muội thấy, vẫn là trà Thiết Quan Âm tốt hơn...... Nhưng cũng không biết Hoàng Tam phu nhân có thích không.... ”
Tam phu nhân nhìn Thập Nhất Nương ra vẻ vô sự tìm việc, lại nghĩ đến phản ứng nhạy cảm của muội ấy vừa rồi, suy đoán khẳng định Thập Nhất Nương biết mục đích của Hoàng Tam phu nhân….. Tam phu nhân tiến lên cầm lọ trà trong tay Thập Nhất Nương, thấp giọng nói: “Tứ đệ muội, có phải Hoàng gia đã phạm tội không?”
Chuyện Hoàng gia, liên quan rất lớn, không phải lúc thảo luận!
“Muội cũng không rõ lắm.” Thập Nhất Nương nói, “Chẳng qua là nhìn dáng vẻ Hoàng Tam phu nhân, giống như có lời gì nói với nương” Lại nói, “Lúc muội kéo tẩu đi ra, không phải là nương không lên tiếng đó sao?”
Có thể thấy được thật là có chuyện gì muốn bàn bạc với Thái phu nhân!
Tam phu nhân nghe gật đầu, âm thanh lại nhỏ đi mấy phần: “Ta đã sớm nghe người ta nói, Dương gia cho vay nặng lãi, kiếm lãi không ít bạc. Muội nói xem, có phải là Hoàng gia vay tiền của Dương gia? Hiện tại Dương gia bị tịch thu, đến lúc đó mọi người đều biết rồi, mặt mũi của Hoàng gia, toàn bộ sẽ mất hết!”
Thập Nhất Nương giả bộ hồ đồ: “Hẳn là không đâu! Muội thấy chi phí ăn mặc bình thường của Hoàng Tam phu nhân không giống như là kiểu hủy đông tường bổ tây tường (lấy chỗ nọ bù chỗ kia)! Tam tẩu nghĩ nhiều rồi. Có lẽ chỉ là nhìn thấy Dương gia bị tịch thu rồi, trong lòng buồn rầu. Dù sao mọi người cũng có quen biết.”
Tam phu nhân xem thường: “Nhà bọn họ bị tịch thu, nhà chúng ta có liên quan gì đến những nhà này mà phải buồn rầu......” Nói tới đây, Tam phu nhân dừng lại, vội nói, “Hơn nữa, trong phủ chúng ta còn có vị Dương di nương kia kìa! Ta thấy, muội phải nhanh nói với Hầu gia, tránh cho chỉ vì một mình nàng mà liên lụy tới cả nhà chúng ta!”
“Còn chưa tới mức đó đâu!” Thập Nhất Nương cười nói: “Dương di nương là thiếp thất Thái hậu ban cho, hồi đó Hoàng thượng cũng đồng ý mà. Cũng không phải là chúng ta âm thầm mang tới cửa!”
“Cũng phải nha!” Tam phu nhân ngẫm lại, cảm giác mình có chút buồn lo vô cớ rồi, cười nói, “Nếu phải lo lắng, thì Trung Sơn Hầu gia mới là người nên lo lắng.” Nói tới đây, Tam phu nhân che miệng cười lên, “Còn có Lương các lão...... Giờ phút này chỉ sợ là hối tiếc không kịp!”
“Tội không kịp xuất giá......” Thập Nhất Nương cười nói, “Muội nghĩ, hẳn là cũng không còn cái gì đáng ngại đâu?” Trong đầu lại tái hiện vẻ lạnh lùng và xa cách của Đường tứ thái thái đối với Lương gia tam thái thái.
“Ôi dào!” Tam phu nhân dùng ánh mắt “Sao mà chẳng hiểu cái gì cả” nhìn Thập Nhất Nương, “Dù Hoàng thượng không trị tội, không có nhà mẹ đẻ ủng hộ, nữ nhân luôn không đứng vững được ở nhà chồng......”
Tam phu nhân lải nhải liên miên, nhưng suy nghĩ của Thập Nhất Nương lại bay thật xa.
Không biết Hoàng thượng có thể tuân thủ lời hứa với Từ Lệnh Nghi không, đến lúc đó đối với Hoàng gia chẳng qua là trách cứ một phen —— còn có Dương gia, là chỉ tịch thu mà không có gia sản sao? Hay là trừng phạt tất cả già trẻ, phụ nữ và trẻ em trong nhà? Nếu như chỉ là đi đày còn dễ nói, chỉ sợ là không chỗ dựa, nam làm nô, nữ làm kỹ….
Đột nhiên có người vỗ một cái trên bả vai nàng.
Thập Nhất Nương giật mình.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Vẻ mặt hoang mang của Tam phu nhân đập vào mắt nàng: “Nước sôi rồi!”
“À!” Thập Nhất Nương vội vàng đổ Thiết Quan Âm trong tay vào bình trà, “Đang suy nghĩ chuyện Dương gia!”
Tam phu nhân lơ đễnh, nói: “Dù sao mọi người đều biết nhà chúng ta đối đầu với nhà bọn họ. Những người ở Đại Lý Tự kia dù có đụng lầm, cũng không thể đụng tới nhà chúng ta.” Nói tới đây, nàng nói nhỏ với Thập Nhất Nương, “Muội nói thử xem, nếu thật sự Hoàng gia bị liên lụy, hôn sự của Cần ca..... cũng không thể vì vậy mà liên lụy đến hôn sự của thằng bé?”
Ngụ ý là muốn đổi lại người làm mối!
Thập Nhất Nương cố nén không lộ ra vẻ giận dữ, nói: “Danh sách của hồi môn của Phương gia đã đưa tới, bao nhiêu sính kim (sính lễ) cũng đã bàn bạc xong với Lưu phu nhân..... Muội thấy cứ để cho Hoàng Tam phu nhân một tay lo liệu đến cùng đi? Dù sao đến lúc đó có mời Hầu gia làm chủ hôn cho Cần ca, tẩu lại mời người khác làm người toàn phúc (*) không phải là được rồi sao!”
Bình thường nếu không có tình huống đặc thù thì người làm mối sẽ làm người toàn phúc trong hôn lễ.
[(*)người toàn phúc: chỉ người có phúc, có cha mẹ khỏe mạnh, có chồng, có con cái, vợ chồng hòa hợp, anh chị em hòa thuận. Trong đám cưới, người toàn phúc có vai trò cầu may mắn đến cho đôi vợ chồng mới cưới]
Tam phu nhân nghe vậy thì có chút do dự.
Thập Nhất Nương sợ Tam tẩu thật sự làm ra chuyện như vậy, lại nói: “Hoàng gia có dính vào hay không, chúng ta còn không biết. Hơn nữa cho dù thật dính vào, rốt cuộc tình hình thế nào, chúng ta cũng không biết. Nếu Hoàng gia thật sự có chuyện gì, Tam tẩu như vậy, người khác nhìn vào không biết sự tình lại nói chúng ta bỏ đá xuống giếng, có hại cho danh tiếng của Cần ca; Còn nếu không có việc gì, chẳng phải đắc tội Hoàng gia, không công làm cho người ta không thoải mái!”
Tam phu nhân có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Tiễn Hoàng Tam phu nhân, Thái phu nhân theo Đỗ ma ma cùng đi Phật đường.
Thập Nhất Nương và Tam phu nhân tự mình giải tán đi.
Sau không quá thời gian một nén hương, cả nhà đều biết tin tức Dương gia bị tịch thu.
Dương thị mặt như màu đất*, nắm tay Dương ma ma không ngừng run rẩy: “Ma ma, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Dù gì cũng là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, dù có chuyện gì không phải, răn dạy nghiêm khắc là được rồi...... Sao lại tịch thu nhà chứ!” Nói xong, nước mắt rơi lã chã, sợ hãi, bất lực giống như đứa nhỏ mười mấy tuổi.
(*)mặt như màu đất: mặt mũi tối tăm xám ngoét.
Mặc dù Dương ma ma là người từng trải, nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Trong lòng bà còn bối rối hơn. Nhưng thấy Dương thị như vậy, bà phải xốc lại tinh thần làm ra vẻ bình tĩnh.
“Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu......” Dương ma ma ôn nhu ôm Dương thị, cứ như Dương thị còn là một đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, nhẹ nhàng đong đưa nàng, “Có ma ma ở đây! Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu!”.........”
Cái ôm ấm áp, khiến Dương thị khựng lại một lát.
Sau đó nàng chậm rãi ngồi thẳng người.
Không có chuyện gì? Làm sao mà không có chuyện gì được?
Nàng cũng không phải là đứa trẻ hai, ba tuổi không biết gì rồi. Cho rằng mình trốn vào trong lòng người lớn thì sẽ không sao sao?!
“Ma ma, ma ma giúp ta lấy nước, ta muốn rửa mặt!”
Đứa nhỏ này, còn nhỏ tuổi mà không chịu thua kém. Giờ phút này xảy ra chuyện như vậy, tin tức lại là truyền từ tam phòng tới, còn không biết có bao nhiêu người đang nhìn chê cười. Trong lòng có khó chịu thế nào nữa, ra ngoài cũng không lôi thôi. Nếu không, những kẻ tiểu nhân chỉ nhìn quần áo không nhìn người, còn không biết sẽ làm nhục thế nào. Tức giận những người như vậy cũng tự hạ thấp thân phận mình.
Dương ma ma gật đầu, tự mình đi múc nước.
Dương thị thì mở kính liêm (*) ra, đổ ào đồ trang sức ra giường, sau đó vén lớp vải nhung lót bên trong kính liêm, lấy tấm ngân phiếu từ bên trong ra, để vào trong ống tay áo, một lần nữa bỏ các đồ trang sức sáng lóng lánh vào trong kính liêm. Lẳng lặng ngồi đó chờ Dương ma ma đi vào.
[(*) kính liêm: hộp đồ trang sức có gương]
Lúc nghe được tin tức này, Kiều Liên Phòng đang cúi đầu chép kinh thư, nàng nhíu nhíu mày.
“Chuyện nhà người ta, chúng ta bớt quan tâm thì hơn.”
Châu Ngạc ngượng ngùng lui xuống. Ở cửa đụng phải Tú Duyên.
“Sao vậy?” Nàng cười hỏi Châu Ngạc.
Năm trước, cha mẹ của Châu Nhị lấy cớ đã định hôn sự cho Châu Nhị, đi quan hệ chỗ Đỗ ma ma đón Châu Nhị trở về nhà. Thập Nhất Nương cho trong phòng các nàng thêm một nha hoàn mới tên là Ngân Kiều, thông minh, nhưng mà hơi quá thông minh rồi, từng nói với Đông Hồng bên người Văn di nương: “Cha mẹ đưa ta vào phủ chỉ là vì muốn có được xuất thân danh giá một chút. Ta ngoan ngoãn ở chỗ này bốn, năm năm sẽ đón ta trở về. Không cầu có công, chỉ cầu vô sự, bảo ta làm cái gì thì làm cái đó, chuyện không cho ta làm thì tự nhiên phải cách khá xa xa.”
Cô nương từng làm nha hoàn bên cạnh chủ mẫu gia đình giàu có quyền thế, khi xuất phủ thì kiến thức, phong thái đều tốt hơn nhiều so với tiểu thư gia đình khá giả, thông thường đều có thể có được hôn nhân tốt đẹp.
Lời nói truyền tới tai Tú Duyên, Tú Duyên nhìn Ngân Kiều có chút không thích. Thấy Châu Ngạc thực lòng thực dạ hầu hạ Kiều Liên Phòng thì thân thiết hơn nhiều.
“Không có gì......” Châu Ngạc cũng cảm thấy mình vừa kinh sợ vừa đột ngột, cười cười, trở về phòng đi thiêu thùa may vá.
Nếu là bình thường, Tú Duyên sẽ nói chuyện với nàng một lát, nhưng hôm nay…
Nghĩ tới đây, nàng bước nhanh đi chỗ Kiều Liên Phòng.
“Tam thái thái đang chờ di nương ở cửa sau!”
Kiều Liên Phòng giật nảy mình, bỏ bút xuống: “Nương có chuyện gì......” Vừa nói, vừa đứng dậy đi nội thất thay y phục.
Tú Duyên lại túm lấy tay Kiều Liên Phòng: “Di nương, chuyện này, di nương cần phải nghĩ lại rồi mới đi......”
Kiều Liên Phòng xem thường: “Hôm sau tết, nương cũng tới thăm ta rồi, Hầu gia và phu nhân không nói gì, phu nhân còn thưởng bàn thức ăn…”
Chuyện qua đã lâu rồi, mọi người thật giống như đều đã quen lệnh cấm trước kia.
Tú Duyên lại túm càng chặt hơn: “Tam thái thái còn hỏi, Hầu gia có ở nhà không? Đang làm những gì......”
Kiều Liên Phòng ngẩn ra.
Tú Duyên nhìn cắn răng, dứt khoát nói: “Lần trước lúc nô tỳ trở về đã nghe mẹ nô tỳ kể, mấy ngày nay phu nhân và Dương phu nhân cùng nhau góp phần cho vay nặng lãi, kiếm được đầy bồn đầy bát (kiếm được rất nhiều tiền), ra tay vô cùng hào phóng, ngay cả việc Hầu gia thu người mới bên mình cũng lười quan tâm rồi, toàn tâm toàn ý tính toán tiền đẻ ra tiền thế nào..... Hôm nay vừa truyền ra tin tức Dương gia bị tịch thu, Tam thái thái đã tới rồi…Lát nữa di nương gặp Tam thái thái, có thể giúp thì đương nhiên phải giúp, nhưng không thể giúp đỡ cũng phải nói rõ với Tam thái thái......”
Kiều Liên Phòng lại lắc đầu: “Trước giờ nương ta chưa từng cầu xin ta. Hôm nay bà tới vì chuyện này, nói vậy cũng là không còn cách nào rồi. Chỉ cần bà mở miệng, thế nào ta cũng phải thử một lần.”
Văn di nương giống như con kiến hôi (chỉ những có địa vị thấp), đi lòng vòng trong phòng.
Không nghĩ tới Hoàng thượng lại hành động nhanh như vậy! Xuống tay tàn nhẫn như vậy! Còn chưa qua lễ hết tang của Thái hậu, thế mà nói tịch thu liền tịch thu!
Thu Hồng đẩy cửa vào.
“Thế nào......” Văn di nương lập tức nghênh đón.
Thu Hồng đã mang thai sáu tháng, mặc dù áo váy rộng thùng thình, nhưng khó che vóc người mập mạp.
“Tướng công nói, cửa hàng của Văn gia vẫn mở như thường lệ. Nhưng mấy vị đại quản sự cũng không ở trong cửa hàng.”
Văn di nương nghe, đặt mông ngồi ở bên cạnh ghế thái sư.
“Còn có tin tức gì không?” Mặt Văn di nương trắng như tờ giấy.
Thu Hồng đang muốn nói gì, có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thu Hồng tỷ tỷ, nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ chạy đi vào, nói có chuyện gấp nói với tỷ tỷ.”
“Có thể là tướng công có lời gì bảo nàng ấy nói với nô tỳ.” Thu Hồng thấp giọng giải thích với Văn di nương một câu, mời tiểu nha hoàn kia đi vào.
Tiểu nha hoàn kia thấy trong nhà chỉ có Thu Hồng và Văn di nương, to gan nói: “Tam phu nhân của Văn gia đang muốn làm khách nhà chúng ta, thái thái bảo người nhanh trở về chiêu đãi khách.”
Thu Hồng liền nhìn Văn di nương.
Văn di nương cúi đầu cân nhắc một lúc lâu, phân phó Thu Hồng: “Ngươi tạm thời nghỉ ở chỗ ta một lát, ta đi gặp phu nhân. Có chuyện gì, chờ ta trở lại rồi hãy nói.”
Thu Hồng vội vàng đáp một tiếng, gọi Đông Hồng đi vào hầu hạ Văn di nương thay quần áo