Mục lục
Thứ Nữ Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ đệ muốn tham gia khoa khảo?, Từ Tự Dụ có chút ngoài ý muốn, tay cầm khăn dừng trên không trung một chút, nước từ trên mặt theo hai gò má chảy xuống trung y trắng làm từ vải bông Tùng Giang mới tinh vẫn còn nguyên nếp gấp mà hắn vừa mới mặc lên người, dư quang nơi khóe mắt dừng lại trên khuôn mặt ôn hòa thong dong của thê tử.

Thành thân gần hai năm rồi, nhưng thời gian chân chính bọn họ ở chung một chỗ chỉ có ngắn ngủi năm tháng. Mặc dù mỗi tháng đều có thư qua lại, nhưng gặp lại trượng phu, Hạng thị vẫn rất khẩn trương.

Liệu hắn có cảm thấy y phục của nàng hôm nay quá diễm lệ không? Mới vừa rồi tất cả mọi người tiến tới chào hỏi hắn, nàng sợ cha mẹ chồng cảm thấy nàng không đứng đắn, nên một mực yên lặng đứng phía sau mẹ chồng, vẫn là mẹ chồng bảo nàng bước lên chào hỏi, lúc này nàng mới hướng hắn phúc thân, không biết hắn có hiểu lầm là nàng đối với hắn quá lãnh đạm không nữa.

Trong lòng thấp thỏm không yên, không biết làm gì hơn, chỉ có thể nói chút chuyện quen thuộc để xóa bớt đi cảm giác bất an này.

“Đúng vậy!” Nàng đón lấy chiếc áo khoác lụa Hàng Châu màu xanh ngọc trong tay nha hoàn, giọng nói có chút gấp gáp: “Mẫu thân còn đích thân tới ngõ Cung Huyền, nhờ cậu giới thiệu cho Ngũ thúc một vị Tây Tịch...... Bây giờ Ngũ thúc mỗi ngày đều vất vả ra sức học tập đến tận nửa đêm!”

“Tham gia khoa cử thực sự rất cực khổ.”, Từ Tự Dụ trầm ngâm nói, “Nhưng mà, Ngũ đệ có quyết tâm như vậy, bản thân ta rất khâm phục.” Nói xong, hắn lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi ở chỗ tổ mẫu gặp Từ Tự Truân, “Ta nghe Tứ đệ nói, giờ hắn đã bắt đầu giúp phụ thân làm công việc quản gia. Phụ thân mỗi ngày nhàn rỗi vô sự, trông chừng Lục đệ tô chữ, chơi đùa cùng Lục đệ......”

“Vâng!” Hạng thị giúp Từ Tự Dụ khoác áo lên, “Rất nhiều quản sự và bọn người hầu đều nói Tứ thúc có tấm lòng nhân hậu, khoan dung với mọi người!”

Trước đây chỉ thấy đệ đệ này rất nhát gan, không ngờ chỉ vài năm không gặp, hắn đã giành được sự ủng hộ của quản sự và người hầu trong phủ.

Từ Tự Dụ hơi ngạc nhiên.

Hạng thị đã qua giúp hắn mặc quần áo.

Từ Tự Dụ rất nhanh lấy lại tinh thần.

Lần này trở về, cảm xúc của hắn càng trở nên nặng nề.

Mấy huynh đệ vốn còn chưa am hiểu thế sự, trong chớp mắt, dường như đều đã trưởng thành! Đặc biệt là Từ Tự Giới, lại lựa chọn con đường làm quan như hắn.

“Tướng công! Mẹ chồng nghe nói ngài muốn trở về tham gia thi Hương, sợ tướng công bị nóng, đã sớm cho người đi thu dọn Thùy Luân thủy tạ.” Hạng thị vừa giúp Từ Tự Dụ mặc xiêm y, vừa thấp giọng nói, “Người nói bên kia mát mẻ, tướng công có thể an tâm đọc sách. Lúc lập hạ thì bảo thiếp dọn qua đó. Chỉ là thiếp nghĩ đó vốn là phòng của cha chồng, mẹ chồng, thiếp là con dâu, sao có thể tham chỗ mát mà dọn qua, nên tạm thời chưa chuyển. Đợi khi tướng công trở về xem ý kiến như thế nào......”

“Nếu là ý của mẫu thân, chúng ta cứ dọn qua đi!” Nếu mẫu thân đã có ý tốt, hắn nên vui vẻ đón nhận.

“Vậy để thiếp thân đi bẩm với mẫu thân, rồi cùng nha hoàn đi thu thập đồ đạc!” Hạng thị nói, “Bên chỗ mẫu thân, tướng công cũng nên đi nói một tiếng tạ ơn! Lại nói, hai năm này mẹ chồng chiếu cố thiếp rất nhiều. Đừng nói là lập quy củ với thiếp, ngay cả nói chuyện to tiếng cũng không có. Đến con đẻ của mình cũng chỉ như thế là cùng?”

Hai người đang nói chuyện, có tiểu nha hoàn đi vào: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, tỷ tỷ bên chỗ Thái phu nhân tới đây, nói yến tiệc đã dọn xong, mời ngài và thiếu phu nhân tới dự.”

“Xem cái gì thế?” Thập Nhất Nương ngồi ở trước bàn trang điểm vấn tóc, qua tấm gương vừa vặn nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang ngồi ở trên Lâm Song đại kháng, “Là thư của Khương tiên sinh sao?”, Từ Lệnh Nghi gập thư vào: “Không phải! Là của Hạng thân gia!”

Thập Nhất Nương xoay người lại: “Viết những gì thế? Là chuyện thi Hương của Dụ ca sao?”

“Ừ!” Từ Lệnh Nghi vừa nói, vừa tới ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn trang điểm của Thập Nhất Nương, nhỏ giọng nói, “Nhờ ta hỏi thăm năm nay ai là chủ khảo, ai là bồi khảo, phái người thúc ngựa tới báo cho hắn biết. Đi đặt mối quan hệ rất quan trọng!”, Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.

“Khương tiên sinh cũng nói giống như vậy.”

Giọng của Từ Lệnh Nghi giảm thấp hơn, “Song Khương tiên sinh đã nhiều năm không giao thiệp với giới quan trường, đối với những người đó không thân thiết lắm. Quan khảo thí thích cái gì, chỉ có chúng ta đích thân thăm dò. Mà nghe khẩu khí của Hạng gia, có vẻ như chỉ cần chúng ta hỏi thăm được ai làm chủ khảo, bọn họ sẽ có thể dò la được sở thích của quan chủ khảo!”

Loại sự tình này, luôn thay đổi thất thường, Thập Nhất Nương cũng không nên nhiều lời: “Dù sao hai bên đều bảo hỏi thăm, không bằng chàng hỏi thăm chút đi!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, mấy ngày liên tục đều ra khỏi nhà, nhưng đến buổi chiều đều gấp gáp trở về kiểm tra Cẩn ca nhi tô chữ. Cẩn ca nhi thấy phụ thân coi trọng như vậy, nên càng chú trọng hơn, bài tập hoàn thành không chút chậm trễ.

Đầu mùng chín tháng tám thi Hương,thì cuối tháng bảy thì mới tuyên bố là do công bộ thị lang và Thuận Thiên phủ doãn làm quan giám khảo.

Giờ dậu buổi tối ngày mùng tám, trước khi cổng thành đóng cửa, tùy tùng của Hạng đại nhân chạy tới Từ phủ.

“Lão gia nói, Lưu thị lang tôn sùng Ngụy Tấn chi phong, thích “Loạn thế phải làm trọng điển lại vừa an lòng người; thịnh thế tắc phải làm nhân nghĩa” (Loạn thế phải lấy việc an dân làm trọng; thịnh thế thì phải coi trọng việc nhân nghĩa), lại có thể ổn định được lòng dân. Chính là câu này.”

Từ Lệnh Nghi đích thân chuyển lời cho Từ Tự Dụ.

Từ Tự Dụ đóng cửa ở thư phòng một mình cẩn thận suy ngẫm những lời của Hạng đại nhân.

Hôm sau, tất cả người của Từ gia đều dậy sớm. Buổi sáng đến Từ đường bái lạy liệt tổ liệt tông Từ gia, sau khi dập đầu, Từ Tự Dụ liền mang theo khảo lam, thức ăn do Thập Nhất Nương chuẩn bị cho hắn tới trường thi.

Kết thúc ba trường khảo thí, Từ Tự Dụ cảm thấy không tệ lắm. Lại gặp đúng dịp Tết Trung thu, cả nhà sum vầy ở Khung Lăng sơn trang, cùng nhau ngắm trăng, ăn bánh trung thu.

Từ Tự Giới hướng Từ Tự Dụ thỉnh giáo chuyện khoa cử, Từ Tự Cần, Từ Tự Truân cũng cảm thấy hứng thú nên ngồi nghe bên cạnh.

Mấy người Phương thị, Hạng thị và Thập Nhất Nương cùng tiếp Thái phu nhân nói chuyện phiếm.

Cẩn ca nhi thì cùng Sân ca nhi thì chơi đuổi bắt, khiến cho Thành ca nhi đỏ mắt, ầm ĩ không để cho Ngũ phu nhân ôm, muốn chơi đùa với hai ca ca.

Hâm tỷ nhi xụ mặt giáo huấn Sân ca nhi: “Chỉ biết vui một mình thôi.”

Sân ca nhi cười hì hì, xoay người lại chơi đùa cùng Cẩn ca nhi khiến cho Hâm tỷ nhi dậm chân tức tối. Nhóm đại nhân thấy thú vị, liền cười ha ha.

Khung Lăng sơn trang tràn ngập tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt.

Cẩn ca nhi muốn về phòng ngủ: “Sáng mai ta còn phải đi luyện đứng tấn nữa!” vừa nói, vừa ngáp một cái.

Thập Nhất Nương vậy rất cao hứng, ôm Cẩn ca nhi hôn một cái: “Mẹ đưa con về!”

Sân ca nhi cũng ầm ĩ đòi về.

Thái phu nhân đang cao hứng bừng bừng cùng đám người Từ Tự Truân, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân, Phương thị chơi trò đoán chữ, vì bọn nhỏ ầm ĩ mà không giải được câu đố.

Thái phu nhân không khỏi cười nói: “Vậy chúng ta cũng tan đi!” Trong giọng nói có vài phần luyến tiếc.

Từ Tự Truân liền giữ Cẩn ca nhi lại, nói với Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, để Cẩn ca nhi ở lại chơi đi! Ngài mà đi, bên chỗ Thái phu nhân cũng tan luôn. Chẳng mấy khi mọi người vui vẻ như vậy.” Lại nói, “Nếu không thì, ngày mai nghỉ một ngày, để ngày kia luyện đứng tấn cũng không muộn.”

Thái phu nhân cũng không ngăn Từ Tự Truân lại, hiển nhiên là muốn tất cả mọi người ở lại chơi tiếp.

Sân ca nhi nhìn Cẩn ca nhi, thấy hắn nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: “Không được đâu! Bàng sư phụ nói, việc tập võ một ngày cũng không thể gác lại. Nếu gác lại thì chẳng khác gì “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. Con phải về đi ngủ.” Nói xong, lại lôi kéo tay mẫu thân, thúc giục mẫu thân nhanh một chút.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, liền cười thương lượng với Cẩn ca nhi: “Nếu không, nương ở đây với tổ mẫu, con theo phụ thân đi về ngủ. Con thấy thế nào?”, Cẩn ca nhi hiện tại thích nhất là ở cùng với Từ Lệnh Nghi, nghe vậy lập tức chạy đến bên chỗ bình phong kéo Từ Lệnh Nghi đang nói chuyện với Từ Lệnh Khoan: “Phụ thân đưa con về ngủ!”, Từ Lệnh Nghi đã nghe được động tĩnh bên kia. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Cẩn ca nhi lại chủ động nói muốn về ngủ. Người làm phụ thân như hắn không khỏi cảm thấy vui mừng xen lẫn tự hào.

Hắn cao hứng đáp ứng Cẩn ca nhi.

Sân ca nhi thấy vậy, cũng ầm ĩ đòi Từ Lệnh Khoan đưa về nhà ngủ.

Từ Lệnh Khoan thấy mà buồn cười: “Một mình con ở trong phòng, lại la hét đòi tới đây.”

Sân ca nhi phồng má: “Lục ca có thể, con cũng có thể!”

“Được rồi!” Từ Lệnh Khoan vừa nói, dứt khoát đem nhi tử nhấc lên trên vai, đi trên con đường của Khung Lăng sơn trang.

Từ Tự Truân nhìn thấy mà lắc đầu.

Nhị phu nhân lại nhìn bóng dáng đang xa dần của Từ Lệnh Nghi và Cẩn ca nhi, có chút đăm chiêu.

Qua tết Trung thu, kết quả thi Hương được công bố xuống.

Từ Tự Dụ lần nữa thi rớt.

Hai đại nhân hơi có chút thất vọng.

Từ Tự Giới không khỏi líu lưỡi: “Học vấn của Nhị ca tốt như vậy mà lại thi rớt!”

“Muốn thành công thì phải trải qua nhiều gian nan thử thách!” Thập Nhất Nương cười nói, “Xem ra, Dụ ca nhi của chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!”

Từ Tự Dụ gượng cười, tâm tình suy sụp mất vài ngày.

Từ Lệnh Nghi cùng hắn đi leo núi Tây Sơn, sau khi trở về nhận được thư của Khương tiên sinh và Hạng đại nhân, lúc này tâm tình của hắn mới tốt hơn.

Ở nhà qua tết trùng cửu (mùng chín tháng chín), Từ Tự Dụ lại chuẩn bị trở về Nhạc An.

Thái phu nhân có chút lưu luyến: “Đợi sang năm rồi hãy quay về Nhạc An! Con đi liền ba năm, mọi người đều rất nhớ con.”

“Trời giáng đại nhậm cho kỳ nhân, tất trước khổ kỳ tâm trí, làm phiền kia gân cốt. (Muốn thành công trước hết phải hao tổn tâm trí, gân cốt)” Từ Tự Dụ cười nói, “Tổ mẫu, người phải tin tưởng con, nhất định con có thể vượt qua khảo nghiệm này của ông trời.”

Hắn có chí hướng như vậy, Thái phu nhân tự nhiên chỉ có thể khích lệ.

Thập Nhất Nương lại bàn bạc với Từ Lệnh Nghi: “Hay là, để cho Hạng thị theo hắn đến Nhạc An đi! Vợ chồng trẻ tuổi, sao có thể ngăn cách đôi nơi như thế? Chẳng lẽ hắn một ngày không đỗ Tiến sĩ, vợ chồng bọn họ sẽ không thể đoàn viên sao?”

“Cũng được!” Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, cười nói, “Có con dâu ở bên cạnh chăm sóc, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn!”

Thái phu nhân nghe vậy, gật đầu liên tục, nói cùng Đỗ ma ma: “Cứ như vậy, ta sẽ sớm có thêm chắt trai!”

Hạng thị tất nhiên rất vui mừng, quay về nhà mẹ đẻ chào từ biệt. Hạng phu nhân lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Con rể vì cử nghiệp mà đến Nhạc An đọc sách, về tình về lý bà đều không thể ngăn cản, nhưng nữ nhi đến Từ gia đã gần ba năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì, trong lòng nàng lo lắng, lo lắng này người ngoài khó có thể tưởng tượng được.

Một ngày trước khi Từ Tự Dụ đi An Nhạc, Hạng phu nhân cố ý tới bái phỏng Thập Nhất Nương, tặng bọn nhỏ một chút vải vóc và trang sức, ở trước mặt Thái phu nhân nói rất nhiều lời lấy lòng, rồi ở Từ gia dùng bữa tối xong mới trở về. Rạng sáng ngày hôm sau liền cùng nhi tử đưa tiễn nữ nhi và con rể ra khỏi thành, cho đến cửa xe ngựa Từ Tự Dụ đến cả bóng dáng hoàn toàn biến mất mới quay vào thành.

Từ Tự Giới vì vậy càng dụng công hơn.

Trong nháy mắt, đã đến năm Vĩnh Hòa thứ mười bốn.

” Cửu tiểu thư Khương gia, năm nay đã đến tuổi cập kê rồi!”. Đến đầu tháng ba, Thập Nhất Nương và Thái phu nhân thương lượng chuyện đến Khương gia cầu hôn, “Hay là mời Hoàng Tam phu nhân đi! Để nàng đến Khương gia ướm lời. Chúng ta bên này cũng có thể chuẩn bị tốt chuyện thành thân.”

Thập Nhất Nương cười đáp lời, chọn lấy hộp lễ tám màu rồi đi phủ Vĩnh Xương Hầu.

Hoàng Tam phu nhân đáp ứng rất sảng khoái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK